những câu nói kinh dị

10 Câu Chuyện Kinh Dị Được Bình Chọn Đáng Sợ Nhất Trung Quốc - Phần 2.★ Subscribe Đảo Kinh Dị: Fanpage chính Các loại kính râm; Mua kính râm; Kính Râm Q&A; Áp tròng. Lens mềm; Lens khác; Phẫu thuật. LASIK; Phẫu thuật đục thủy tinh thể; Phẫu thuật laser khác; Bệnh viện mắt; Chăm sóc mắt. Mắt và độ tuổi; An toàn cho mắt; Dinh dưỡng cho mắt; Mắt người; Khám mắt; Tầm nhìn thể thao Bạn đang xem: Những câu chuyện kinh dị ngắn. Cthị xã 1: SỰ KIỆN ĐẦU TIÊNHồi xưa loại khu vực hồ nước đá hiện giờ là loại mỏ bạn ta khai thác đá, mìn nổ rầm rầm suốt ngày, các dòng xe cơ giới đ Chương thơm 1: Người chết đi sống lạiRạng sáng sủa tía tiếng Những Câu Nói Kì Dị của Trẻ Con | NhinhiCreepyCác bạn có thể ủng hộ kênh bằng cách donate cho mình vào tài khoản ngân hàng:NGÂN HÀNG QUÂN ĐỘI MB: STK 8188663 Nhỏng Ăng-tị từng nói rằng "Trang bị quý duy nhất của nhỏ tín đồ là khiêm tốn cùng giản dị". Trước hết họ buộc phải hiểu "khiêm tốn" với "giản dị" là gì. Khiêm tốn là 1 trong cách biểu hiện sống lành mạnh và tích cực, một phương pháp làm cho phong phú thêm Première Rencontre Avec La Belle Famille. Tôi nghĩ rằng dù mưa có ầm ầm ào ào cỡ nào thì tôi vẫn có thể nhận ra được tiếng động cơ của chiếc xe. Nhưng rồi khi bất giác liếc nhìn qua màn cửa - tôi thất thần - trên lối đi dẫn vào nhà, cái xe đã nằm ở đó tự lúc nào. Tôi không trông chờ gì ngày thứ Sáu, chính xác hơn là tôi chẳng ưa gì cái ngày này. Dĩ nhiên rồi, đó là ngày phải giải thích này nọ về vụ ngất choáng. Không hiểu sao Jessica lại quan tâm một cách đặc biệt đến chuyện này. Cũng may mà Mike kín mồm kín miệng nên chẳng ai hay biết về sự có mặt của Edward. Và cô bạn của tôi chỉ còn biết chú tâm đến bữa ăn trưa mà thôi. - Thế hôm qua, Edward Cullen muốn gì vậy? - Jessica hỏi tôi trong giờ học lượng giác. - Mình cũng không rõ - Tôi cố lấy giọng thật thà trả lời- Anh ta chẳng đi vào vấn đề chính, cứ nói những chuyện đâu đâu. - Trông bồ lúc đó như phát điên ấy - Jessica nhận xét. - Mình á? - Tôi cố không để lộ cảm xúc của mình. - Bồ biết không, từ trước tới giờ, mình chưa từng thấy anh ta ngồi chung với ai ngoài gia đình đâu. Thế mới lạ chứ. - Ừ, lạ thật - Tôi gật đầu theo. Cô bạn có vẻ không vừa ý, cứ mân mê mãi mấy lọn tóc đen tuyền quăn tít, ra dáng bồn chồn, thắc thỏm. Chắc cô ấy đang hy vọng tôi sẽ tiết lộ một điều gì đó hay hay để còn có cái mà “tiết lộ” với những người khác... Nhưng điều tệ hại nhất vào ngày thứ Sáu là... tôi biết Edward sẽ không đến trường, thế mà vẫn hy vọng. Khi cùng Jessica và Mike bước vào quán ăn, tôi không thể nào kiềm chế mình không nhìn về phía chiếc bàn quen thuộc, nơi có Rosalie, Alice và Jasper ngồi đó chụm đầu chuyện trò. Tôi cũng chẳng thể nào chấm dứt cái nỗi buồn u ám đang càng lúc càng làm trĩu nặng hồn tôi... khi nhận ra rằng mình phải đợi, đợi, và phải đợi rất lâu mới có thể được nhìn thấy trở lại Edward... Vẫn ngồi ở chiếc bàn cũ, các bạn tôi cứ huyên thuyên bao dự định về chuyến đi vào ngày mai. Mike làm cho không khí rộn ràng hẳn lên, anh chàng cứ lặp đi lặp lại rằng đài địa phương khẳng định ngày mai sẽ là một ngày đầy nắng. Riêng tôi chưa thấy thì chưa thể tin được. Nhưng của đáng tội, hôm nay có ấm hơn - tiết trời hiện đang là mười sáu độ. Chắc chuyến đi chơi ngày mai sẽ không đến nỗi nào. Rồi tôi bất chợt bắt gặp vài cái nhìn thiếu thiện cảm của Lauren... không rõ vì nguyên cớ gì lại như thế. Tôi cứ thắc mắc về điều đó mãi cho đến lúc cả bọn kéo nhau rời khỏi quán ăn. Tôi đi ngay đằng sau Lauren, chỉ cách mái tóc vàng hoe mượt mà của cô ta vỏn vẹn ba mươi xăngtimét, và Lauren không hề hay biết gì về điều đó. -... Chẳng hiểu sao mà Bella - Lauren cố ý kéo dài giọng ra khi nói đến tên tôi - không chịu ngồi luôn với nhà Cullen đi cho rồi... Tôi nghe Lauren thì thào với Mike như vậy. Chưa bao giờ tôi thấy cô ta có một giọng nói ngoa ngoắt, khó chịu, và đầy ác ý dành cho tôi đến thế. Tôi bối rối. Thật sự, tôi không biết nhiều về Lauren, tất nhiên là không biết đến mức để có thể hiểu, hay ít ra là cảm nhận được rằng cô ta không thích tôi. - Cô ấy là bạn mình, thế nên mới ngồi với chúng ta - Mike vẫn tỏ rõ thái độ quý trọng tôi, nhưng sao nghe như có một chút gì đó... không quả quyết lắm. Tôi dừng lại để Jess và Angela đi lên trước mình. Tôi không muốn nghe thêm gì nữa. Trong bữa ăn tối hôm ấy, bố tỏ ra rất nhiệt tình ủng hộ tôi tham gia vào chuyến đi đến La Push vào sáng ngày mai cùng các bạn. Hình như bố cảm thấy có lỗi khi cứ để tôi ru rú ở nhà một mình vào những ngày cuối tuần thì phải, nhưng biết làm sao được... đã bao năm qua, bố quen như thế rồi. Từ bỏ một thói quen, đâu phải là chuyện dễ. Tất nhiên là bố biết tên, tuổi của những người bạn sẽ đi cùng với tôi, cũng như bố biết rõ cả nhà cửa, bố mẹ và... thậm chí, ông bà của họ nữa. Có vẻ như bố đã chuẩn y. Nhưng liệu bố có cho phép tôi đến Seattle với Edward Cullen không nhỉ. Thôi, chẳng nên báo cáo với bố làm gì, cho chắc ăn. - À bố ơi, bố có biết nơi nào tên là Goat Rocks hay cái gì đại loại như thế không? Hình như nó nằm ở phía nam của ngọn Rainier ấy - Tôi hỏi một cách bâng quơ. - Ừ biết, nhưng sao? Tôi nhún vai. - Có mấy bạn tính tới đó cắm trại. - Đó không phải là nơi dành cho cắm trại - Giọng nói của bố chứa đầy nỗi ngạc nhiên - Ở đó có nhiều gấu lắm. Hầu như người ta chỉ tới đó vào mùa săn thôi. - Ồ - giờ thì tới lượt tôi ngạc nhiên - Chắc con nhớ lộn tên. ... Đúng lúc tôi chập chờn định ngủ tiếp thì có một thứ ánh sáng lạ thường hắt vào phòng khiến tôi tỉnh giấc. Tôi mở mắt thao láo và nhận ra đó là một tia sáng vàng đang rọi thẳng vào cửa sổ. Không thể tin được! Tôi bật dậy và kiểm tra, thôi đúng rồi, mặt trời đã ló dạng. Ôi, sao nó lại xuất hiện không đúng lúc thế kia, nó mới vừa nhô lên, và hoàn toàn không có ý định... chìm xuống như lẽ ra phải thế! Phía cuối chân trời, mây đã giăng rồi, nhưng vẫn còn chừa lại một khoảng trời xanh lơ nằm ngay chính giữa chưa bị lấp. Tôi nấn ná ở khung cửa sổ, chưa muốn rời, sợ rằng nếu bỏ đi, khoảng trời kia sẽ biến mất... Cửa hàng Quần áo Olympic - nhà Newton nằm ngay phía bắc của thị trấn. Tôi đã từng trông thấy cái cửa hàng này, nhưng chưa lần nào dừng chân ở đó cả... cửa hàng chẳng có nhiều lựa chọn để mà phải bỏ thời gian lẫn mồ hôi mà đứng ở ngoài nghiêng nghiêng ngó ngó. Trong bãi đậu xe, tôi nhận ra ngay chiếc Suburban của Mike cùng chiếc Sentra của Tyler. Tôi bèn cho xe của mình tiến vào, đậu ngay bên cạnh và nhận ra cả nhóm đang đứng trước chiếc Suburban. Eric cũng đang đứng ở đó, bên cạnh anh ta là hai cậu bạn khác cũng học chung lớp với tôi, hình như là Ben và Conner - tôi lờ mờ cố nhớ lại những cái tên. Còn kia là Jess, đang bị kẹp giữa Angela và Lauren. Ba cô gái khác cũng đang đứng với họ, trong đó có một người mà tôi nhớ là đã đị đốn ngã trong phòng thể dục hôm thứ Sáu. Cô ta ném cho tôi một cái nhìn khinh miệt khi tôi bước xuống xe tải, rồi thì thầm gì đấy vào tai Lauren. Lauren đưa cặp mắt giễu cợt về phía tôi rồi lắc lắc mái tóc màu vàng bắp. Thôi rồi, hôm nay sẽ lại như mọi ngày chứ chẳng có gì khác đâu... Chí ít thì Mike cũng đã rất vui khi nhìn thấy tôi. - Cậu đây rồi! - Anh chàng reo to lên đầy phấn khích - Mình đã bảo hôm nay là ngày nắng mà, đúng không? - Thì mình đã nói là mình sẽ đến mà - Tôi nhắc. - Tụi mình chỉ còn chờ Lee và Samantha nữa thôi... nếu cậu không... mời thêm ai - Mike tiếp lời. - Không - Tôi nói dối một cách yếu ớt, hy vọng không ai nhận ra điều đó. Thật sự trong lòng tôi vẫn đang mong có phép màu... khiến Edward xuất hiện... Trông Mike hài lòng thấy rõ. - Cậu ngồi xe của mình nhé? Xe mình hoặc xe của mẹ Lee cũng được. - Ừ, mình sẽ ngồi xe của cậu. Mike mỉm cười sung sướng. Tạo cho Mike niềm vui, thật chẳng khó khăn chút nào... - Cậu sẽ được sử dụng súng săn - Mike hứa như đinh đóng cột. Tôi chỉ biết toét miệng ra cười, cố giấu nỗi tủi hờn vào trong. Nhưng mà... chẳng thể nào làm cho Mike và Jessica cùng vui như nhau được. Không hề giấu giếm, Jessica đang nhìn chúng tôi với ánh mắt... muốn phóng ra lửa... Cuối cùng, mọi người đều đã tề tựu đông đủ. Lee dẫn thêm hai người nữa nên mọi chỗ ngồi đều được tận dụng tối đa. Tôi cố sắp xếp để... lèn thêm Jess vào ngồi giữa Mike và tôi ở hàng ghế đầu của chiếc Suburban. Có vẻ như Mike không phiền lòng về điều đó, ít nhất thì việc này cũng khiến cho Jessica khuây khỏa được phần nào. La Push chỉ cách Forks khoảng mười lăm dặm, và con đường đi đến đó thật tuyệt vời. Chúng tôi lướt qua những cánh rừng xanh thẫm đẹp đến nao lòng cùng dòng sông Quillayute hiền hòa uốn lượn. Tôi thấy vui vì đã chọn chỗ ngồi đúng ngay bên cửa sổ. Chúng tôi hạ hết kính xuống - chẳng gì thì chiếc Suburban này cũng đang na ná giống như một... cái lồng bao bọc kín mít cả chín đứa học sinh trong đó rồi - thế nên tôi cần phải ra sức tận hưởng càng nhiều càng tốt cái ánh sáng mặt trời hiếm hoi lắm mới có được này. Thật ra, tôi đã từng có dịp đến các bãi biển quanh La Push nhiều lần rồi, hồi tôi còn đến Forks thăm bố vào mỗi mùa hè. Vì thế, con đường hình mảnh trăng lưỡi liềm dẫn đến bãi biển thứ nhất chẳng có gì xa lạ đối với tôi. Tuy vậy, nó vẫn còn hấp dẫn tôi lắm. Nước ở đây xám xịt - thậm chí cả khi đang có ánh sáng mặt trời - nước biển cứ từ từ cuộn lên thành những con sóng bạc đầu rồi chậm rãi vỗ vào bờ đá xám ngoét. Phía xa khỏi phần cảng được tạo dựng bằng thép kia là các đảo với những vách đá thẳng đứng bao quanh, vươn đến tận đỉnh thì trở nên gồ ghề, nhọn hoắt, mọc toàn những cây linh sam cao vút. Bờ biển chỉ có mỗi một dải cát mỏng dính mỏng tang nằm ngay rìa nước, còn phía sau nó là hàng triệu những tảng đá to, nhẵn thín, mang một màu xám đồng điệu. Ấy là trông từ xa thôi, chứ khi đến gần thì mỗi một tảng đá ấy là một tập hợp các màu sắc khác nhau nâu đỏ có, xanh nước biển có, xanh hoa oải hương cũng có, cả đến màu xám hay vàng xỉn cũng có nốt. Sóng dâng, những thân cây lớn gãy đổ từ lâu lại trồi lên thụp xuống, do phải lênh đênh mãi như vậy nên đã bị thứ nước muối mặn chát ăn vào tận bên trong, làm trơ ra phần lõi trắng muốt... một số thân cây khác thì nằm thành đống ngay phía bìa rừng, một số khác nữa nằm rải rác, chỉ chực chờ để được sóng cuốn đi... Chợt một cơn gió mạnh từ ngoài khơi thổi vào, mang theo cả cơn lạnh và cái vị mằn mặn của biển khơi. Những con bồ nông vẫn dập dềnh theo triền sóng, trong khi những con mòng biển và một con đại bàng đơn độc chỉ dám bay lượn lờ bên trên. Trên cao, mây vẫn nhẹ nhàng trôi... nhưng hãy cảnh giác, vì chúng có thể che kín bầu trời bất cứ lúc nào... hiện giờ thì chưa đâu, vì mặt trời còn đang hừng hực những tia nắng đầy năng lượng. Bầu trời vẫn còn xanh lắm... Chúng tôi tiến ra bãi, Mike dẫn đầu cả bọn tiến đến một bếp trại đã tắt, rõ ràng là trước chúng tôi, đã có những người khác đến rồi. Vết lửa cháy xém vẫn còn đây, xung quanh là những tro tàn nằm vương vãi. Eric và một cậu bạn, mà tôi nhớ không lầm là Ben, vội chạy đi thu nhặt những khúc củi khô ở phía bìa rừng... và thế là một bếp trại mới toanh nhanh chóng được dựng lên ngay trên nền đống tro tàn cũ. - Cậu đã bao giờ trông thấy lửa trại chưa? - Mike hỏi tôi, lúc tôi đang ngồi trên một cái ghế dài màu ngà; các bạn gái khác thì túm tụm lại với nhau ở đầu ghế bên kia, trò chuyện đang chiều vui vẻ lắm. Mike quỳ sụp xuống bên bếp trại, đưa tay với lấy một que củi nhỏ nhất, dùng bật lửa đốt nó lên. - Chưa - Tôi thú thật khi anh chàng bắt đầu đặt cành cây rực cháy vào bếp trại. - Cậu sẽ thích đấy. Chú ý màu sắc của nó nhé - Mike lại đốt một que củi khác và đặt nó nằm ngay bên cạnh que đầu tiên. Ngọn lửa bắt đầu liếm nhanh lên đống gỗ khô. - Màu xanh à - Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên. - Do muối đấy. Rất đẹp, phải không? Mike lại đốt thêm một que củi nữa, đặt nó vào chỗ chưa bắt lửa rồi đến ngồi bên cạnh tôi. May mắn cho tôi... Jessica cũng vừa tiến đến, ngồi ngay xuống chỗ bên cạnh anh chàng. Cô bạn thản nhiên bắt chuyện với Mike. Vậy là chỉ còn mình tôi ngồi ngắm ngọn lửa lạ lùng - lúc thì nhuốm màu xanh lam, khi lại chuyển thành màu xanh lục, cứ uốn éo, nhảy múa không ngừng như thể còn muốn vươn cao lên đến tận trời xanh - và thưởng thức những âm thanh lách tách... Sau nửa giờ trò chuyện rôm rả, một vài bạn trai muốn đi dạo gần đó để ngắm nhìn những cái hồ được tạo thành do thủy triều xuống. Thật khó xử. Vì thật sự tôi rất thích những cái hồ kiểu này. Chúng đã làm tôi mê hoặc ngay từ hồi tôi còn bé; và là một trong những điều tôi trông chờ mỗi lần đến Forks. Thế nhưng tôi rất hay bị rớt xuống hồ. Cũng chẳng phải là “giao ước” gì lớn lao như giữa bố và tôi, lúc ấy mới chỉ là một nhóc tì bảy tuổi, mà là một yêu cầu rõ ràng của Edward. Đó là đừng để bị rớt xuống... biển. Cuối cùng, người giúp tôi quyết định đi hay ở lại chính là... Lauren. Cô ta không muốn đi dạo... vì trót mang đôi giày không phù hợp với hoạt động đó. Hầu hết các bạn gái đi cùng Angela và Jessica cũng chỉ muốn ngồi lại trên bãi. Chờ cho đến khi Tyler và Eric đều “xung phong” ở lại với họ, bấy giờ tôi mới... nhẹ nhàng đứng dậy và tham gia vào nhóm đi bộ. Khỏi nhìn cũng biết là Mike đã tặng theo cho tôi một nụ cười tươi chưa từng thấy. Cuộc đi bộ cũng không xa, chỉ có điều ở trong rừng thì không thể nhìn thấy được bầu trời, và tôi ghét điều đó. Thứ ánh sáng xanh lục nhờ nhờ một cách kỳ ảo, những tràng cười oang oang của đám thanh niên trong khung cảnh âm u đáng ngại... tất cả đang vô tình tạo cho không gian xung quanh tôi một sắc màu ma quái. Mỗi bước đi của tôi đều được nhìn trên ngó dưới một cách cẩn thận để khỏi vấp phải những rễ cây hay vướng phải những nhánh cành chĩa ra vô tội vạ... vì vậy mà tôi nhanh chóng bị rớt lại phía sau. Nhưng không sao, vì cuối cùng, tôi cũng đã thoát khỏi cái “nhà giam thiên nhiên” màu ngọc lục bảo để bước ra một triền đá mới. Thủy triều đang hạ và con sông chảy ngang qua trước mặt chúng tôi đang trên đường tiến ra biển. Dọc theo hai bên bờ đầy đá cuội của nó là những cái hồ không sâu, song chẳng bao giờ cạn nước, và chứa trong lòng chúng là cả một đời sống thủy sinh vật hẳn hoi... Dù rất muốn nhìn cho tỏ những đại dương thu nhỏ kia, nhưng tôi rất cẩn trọng, không dám nhoài người ra quá nhiều. Trong khi đó, những người bạn đi cùng với tôi rất dạn dĩ, họ chẳng sợ gì cả, cứ tự nhiên, thoải mái phóng người qua những tảng đá, và đáp xuống một cách nhẹ nhàng mà vô cùng chắc chắn. Trong lúc nhìn bao quát chung quanh như vậy, tôi chợt phát hiện ra một triền đá trông có vẻ rắn chắc, lại nằm ngay trên mép của một trong những cái hồ lớn nhất. Thích chí, tôi cẩn thận ngồi xuống và bị cái bể nuôi thiên nhiên nằm bên dưới hớp mất hồn lúc nào không hay. Những đám cỏ chân ngỗng tươi mơn mởn đang dập dờn không ngớt theo những luồng nước vô hình; những con ốc đang cuống quít, cố di chuyển đến ghềnh đá, càng tạo khoảng cách với những con cua háu ăn càng xa càng tốt, chẳng bù cho bọn sao biển bị mắc kẹt trên những mỏm đá, cứ nằm im lìm như chết; và cái gì kia... à, ra là một con cá chình sọc trắng đang lượn lờ trong đám rong xanh... chờ ngày được phóng thích ra biển. Tôi hoàn toàn trở nên mê mẩn, ngoại trừ một chút xíu não bộ đang hoạt động, nó hỏi xem hiện giờ... Edward đang làm gì, và cố tưởng tượng đến những điều hắn ta sẽ nói nếu ở đây cùng tôi. Đến lúc tất cả mọi người đều cảm thấy bị kiến bò bụng, tôi đành phải đứng dậy một cách khó nhọc để cùng cả nhóm quay trở lại. Lần này, tôi cố gắng không để bị tụt hậu nữa, nên lẽ dĩ nhiên là... phải chịu vấp té vài lần. Và hậu quả để lại là lòng bàn tay của tôi xuất hiện vài vết xước, còn ở chỗ đầu gối chiếc quần jean thì in dấu những vệt màu xanh lục; đối với tôi, như vậy vẫn còn là may mắn lắm rồi... Ồ, ai kia... hình như nhóm ở lại của chúng tôi có thêm vài người khách. Đến gần hơn, tôi mới nhìn rõ được những người mới đến, họ có nước da hanh hanh đỏ và mái tóc đen bóng mượt mà, tất cả hãy còn ít tuổi, hẳn là họ đến từ vùng đất do chính phủ dành riêng cho rồi. Họ đến để chung vui, đó là điều chắc chắn. Đồ ăn thức uống đã được mang ra từ trước, các bạn trai đi cùng tôi vội vã chạy ùa đến nhận phần, cả bọn lục tục nhập vào vòng tròn chung quanh đống lửa trại. Eric bắt đầu giới thiệu chúng tôi với mọi người. Angela và tôi là người cuối cùng bước vào vòng tròn, tôi để ý thấy khi Eric xướng đến tên tôi, cậu bé nhỏ nhất ngồi trên mấy phiến đá gần ngọn lửa đã ngước mắt lên nhìn tôi một cách hiếu kỳ. Tôi ngồi xuống bên cạnh Angela, Mike đưa ngay cho hai người bọn tôi những ổ bánh xăngguých và mấy chai soda để tự chọn, cùng lúc ấy, một anh chàng da đỏ trông có vẻ lớn tuổi nhất bắt đầu liến láu giới thiệu tên của bảy người khác cùng đi với mình. Tất cả những gì tôi nắm được là một cô gái trong bọn họ cũng có tên là Jessica, còn cậu bé nhìn tôi có tên là Jacob. Ngồi bên Angela thật thoải mái, cô bạn này thuộc mẫu người có thể làm cho người khác cảm thấy nhẹ nhõm, mà lại chẳng khiến những cuộc nói chuyện rôm rả trở nên mất vui. Angela cứ để tôi tự do vừa ăn vừa tư lự. Tôi đang nghĩ đến khoảng thời gian vừa qua ở Forks, tất cả đều lặng lờ trôi đi, tất cả đều chỉ là những hình ảnh nhạt nhòa, rời rạc, nhưng trong đó, hình ảnh tôi lủi thủi một mình, đứng ngoài cuộc sống, là rõ ràng hơn cả. Và rồi ở những khoảnh khắc khác, mọi phút giây đối với tôi đều trở nên có ý nghĩa, tôi đã biết thế nào là khắc sâu một điều gì đó vào trong tim. Và tôi thừa hiểu nguyên nhân gì đã khiến mình thay đổi, nó chính là điều đang làm tôi bận tâm... Suốt bữa ăn trưa, mây bắt đầu dày đặc hơn, từ từ len lỏi vào bầu trời, có vẻ như đang tiến hành công cuộc tranh giành bầu trời với quả cầu lửa. Bờ biển giờ đây đầy những bóng râm, cả những con sóng vỗ bờ kia cũng trở nên đen đúa. Ăn xong, cả bọn bắt đầu chia thành tốp hai, tốp ba. Vài tốp kéo nhau ra mép nước, cố nhảy qua các tảng đá để thưởng thức thú vui... vượt qua đầu những con sóng. Tốp khác lại tụ tập thành đội thám hiểm thứ hai đi tham quan mấy cái hồ được tạo thành do thủy triều rút. Mike, có Jessica theo sau, thì vào làng tìm một cửa hiệu nào đó, vài vị khách địa phương cùng đi với họ; số khác thì chỉ đi dạo đây đó hóng gió. Tất cả mọi người đều tản ra, chỉ còn duy mỗi mình tôi ngồi với ngọn lửa trại, thật ra thì còn có cả Lauren và Tyler nữa, nhưng cả hai người họ đang cùng nhau thưởng thức mấy bài hát trong máy nghe đĩa CD bỏ túi của ai đó mang theo. Nhóm người địa phương cũng chỉ còn lại ba người ngồi quây quần với nhau, trong đó có cậu bé tên là Jacob và anh chàng lớn tuổi nhất hồi nãy có tham gia “dẫn chương trình”. Sau vài phút Angela bỏ đi với nhóm hóng gió, Jacob mon men đến ngồi vào thế chỗ của cô ấy ngay bên cạnh tôi. Trông cậu bé trạc khoảng mười bốn tuổi, nhưng cũng có thể là mười lăm, có mái tóc dài đen mượt được cột lại sau gáy bằng một sợi dây thun. Nước da cậu phải nói là rất đẹp, mượt mà màu nâu đỏ; đôi mắt to, đen lay láy nằm lọt thỏm so với gò má. Jacob vẫn còn giữ được vẻ trẻ thơ bởi đôi má bầu bĩnh, và một vẻ mặt hồn nhiên tươi tắn. Cái nhìn thiện cảm của tôi dành cho Jacob được cậu bé đáp lại bằng một câu hỏi... nghe buồn não ruột - Chị là Isabella Swan, phải không vậy? Chẳng khác gì cái ngày đầu tiên đi học vậy. - Bella - Tôi thở dài. - Em là Jacob Black - Cậu bé đưa một tay ra đầy thiện ý - Chị đã mua xe của bố em. - Ủa vậy hả - Tôi kêu lên, trong lòng cảm thấy thanh thản, giơ tay bắt lấy bàn tay mềm mại của Jacob - Vậy em là con của bác Billy rồi. Lẽ ra, chị phải nhận ra em sớm hơn mới phải. - Đâu có gì đâu, chị. Em là con út trong gia đình mà. Có lẽ chị nhớ mấy người chị của em hơn. - Rachel và Rebecca - Tôi thốt ra những cái tên liền lập tức. Chả là hồi tôi đến Forks thăm bố, mỗi lần hai bố con ra đây chơi là y như rằng ông Billy và bố đều bỏ mặc cho chúng tôi chơi với nhau... để hai người được yên tĩnh câu cá. Tiếc là lúc đó, lũ chúng tôi, đứa nào cũng mắc cỡ, ngại ngùng, nên chưa trở thành bạn thân được. Chuyện sau đó thì... tôi đã tức giận phá đám, khiến những chuyến đi câu cá của bố kết thúc vào đúng năm tôi mười một tuổi. - Các chị của em ở kia hả? - Tôi chú ý đến mấy cô gái đang chơi ở mép sóng, không biết mình có nhận ra họ không nữa. - Không phải - Jacob khe khẽ lắc đầu - Chị Rachel nhận được học bổng của bang Washington rồi, còn chị Rebecca thì lấy một tay lướt sóng người Xamôa, hiện giờ chị ấy sống ở Hawaii. - Lập gia đình rồi hả. Ôi chao - Tôi sửng sốt. Hai chị em sinh đôi ấy chỉ hơn tôi có một tuổi mấy tháng thôi. - Chị có thích chiếc xe tải ấy không? - Cậu bé hỏi. - Có, chị rất yêu nó. Nó chạy rất tuyệt. - Đúng như vậy, nhưng mà nó chạy chậm rì - Jacob phá ra cười - Em như trút được gánh nặng khi bác Charlie mua nó. Bố em đã không cho em lắp ráp một chiếc xe khác chỉ vì nhà đã có cái xe tốt... là nó đấy. - Chị thấy cái xe đâu có đến nỗi chậm như em nói - Tôi phản đối. - Chị đã thử tăng tốc trên sáu mươi dặm một giờ chưa? - Chưa - Tôi thú nhận. - Tốt. Thế thì đừng thử nhé - Jacob lại nhoẻn cười. Tôi thì không thể cười nổi rồi. - Nhưng mà khi va chạm thì nó chẳng bị sao cả - Tôi cố ra sức bảo vệ cho cái xe tội nghiệp của mình. - Em cũng không tin là xe tăng có thể hạ được con quái vật già nua ấy - Jacob đồng ý với một tràng tiếng cười khác. - Thế em biết lắp ráp xe hơi hả? - Tôi hỏi, cảm thấy có ấn tượng về cậu bé. - Chỉ khi nào em rảnh và có đồ nghề... Ừm, em mà không kể chắc chị cũng không biết là chính em đã mó tay vô cái xylanh chính để cho ra một chiếc Volkswagen Rabbit đời 1986 đâu nhỉ? - Jacob nói thêm vào một cách tinh nghịch. Cậu bé có một giọng nói khàn khàn nhưng vô cùng gần gũi. - Tiếc quá nhỉ - Tôi cũng bật cười thành tiếng - Chị chưa được thấy lần nào, nhưng rồi chị sẽ đặc biệt chú ý tới em - Tôi nói cứ như thể tôi đã biết Jacob làm như thế nào rồi. Cậu bé rất dễ bắt chuyện. Jacob nở một nụ cười thật tươi, nhìn tôi một cách tán thưởng, theo kiểu... “thầy” dành cho “trò”. Và không chỉ có mình tôi nhận ra điều đó. - Em mà cũng biết đến Bella hả Jacob? - Lauren hỏi vọng sang, nếu tôi không nghe lầm thì đó là một giọng nói rất xấc. - Bọn em biết nhau từ khi em mới lọt lòng ạ - Cậu bé bật cười, mỉm cười với tôi lần nữa. - Hay nhỉ - Cô ta đáp, nhưng giọng điệu xem ra chẳng giống như cô ta muốn, đôi mắt trắng dã, ám muội của Lauren bắt đầu sa sầm xuống. - Bella - Cô ta gọi lần nữa rồi ngó lom lom vào mặt tôi - Tôi vừa mới nói với Tyler rằng thật uổng khi nhà Cullen chẳng có ai đến đây. Sao không ai nghĩ đến việc mời họ vậy? - Cách biểu lộ cảm xúc của Lauren cứ y như là cô ta nói thật lòng vậy. - Cô muốn nói tới gia đình nhà bác sĩ Carlisle Cullen à? - Chàng trai dong dỏng cao, lớn tuổi nhất trong nhóm khách, lên tiếng hỏi lại trước khi tôi kịp trả lời, và đã làm Lauren phát cáu thấy rõ. Anh ta thật sự trông như một người đàn ông hơn là một thiếu niên, giọng nói rất trầm. - Vâng, anh cũng biết họ ư? - Lauren đang có vẻ nhún mình xuống, mặt hơi quay sang phía người vừa hỏi. - Nhà Cullen không đến đây đâu - Anh ta trả lời để chấm dứt đề tài và để khỏa lấp đi câu hỏi của Lauren Tyler như muốn giành lại sự chú ý của Lauren, vội hỏi ý kiến của cô ta về cái đĩa CD mà anh chàng đang cầm trên tay. Thế là chỉ trong chốc lát, Lauren quên hết mọi sự. Tôi như dán mắt vào anh chàng có giọng nói trầm trầm ấy, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng anh ta đã quay mặt sang hướng khác, mắt nhìn chăm chú vào khu rừng u ám sau lưng chúng tôi. Anh ta chỉ nói một câu đơn giản rằng gia đình nhà Cullen không đến đây, nhưng giọng nói trầm trầm kia rõ là có ẩn ý gì đó... như là họ không được phép đến,... như là họ bị cấm đoán! Thái độ của anh ta khiến tôi nôn nao trong lòng, tôi muốn lơ đi nhưng... không xong. Jacob cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. - Chị, thế Forks đã khiến chị phát điên lên chưa? - Ồ, chị chỉ có thể bảo rằng nói như thế hãy còn là nhẹ - Tôi nhăn nhó. Và Jacob mỉm cười như đã hiểu. Đầu óc tôi vẫn còn quay cuồng với những suy nghĩ về gia đình nhà Cullen, và bất chợt tôi nảy ra một ý tưởng. Đó là một kế hoạch “dở hơi”, nhưng hiện giờ tôi chẳng nghĩ ra được điều gì hay hơn. Hy vọng “bé” Jacob chưa có kinh nghiệm theo đuôi các bạn gái, để khỏi phải nhận ra cái cố gắng đáng thương của tôi trong việc “dụ dỗ con nít” - Em có muốn đi dạo trên bãi với chị không? - Tôi hỏi, đầu hơi cúi xuống, nhưng mắt thì nhướng lên... theo kiểu Edward vẫn hay làm với tôi. Chắc chẳng có tác dụng gì, tôi tự nhủ, nhưng thật bất ngờ, bởi ngay lúc đó, Jacob đã nhảy cẫng lên đầy vui sướng. Chúng tôi đi về phía bắc, ngang qua bãi đá nhiều màu sắc, hướng đến cái đập ngăn nước biển là tôi nói cho oai thế thôi, chứ thực chất đó là chỗ có mấy cái thân cây nằm rải rác. Trên trời cao, cuối cùng, mây đã dàn thành hàng hàng lớp lớp, mặt biển trở nên đen kịt, bầu không khí xung quanh đang hạ xuống nhanh chóng. Tôi cuộn sâu hai tay mình vào túi áo ấm. - Vậy là em thế nào, mười sáu tuổi hả? - Tôi lên tiếng hỏi, cố gắng tỏ ra ngây thơ khi nheo nheo, lúng liếng đôi mắt, giống mấy cô gái tôi hay thấy trên tivi. - Em chỉ mới bước sang tuổi mười lăm thôi - Jacob nhẹ nhàng chỉnh lại, có vẻ như cậu bé lấy làm tự hào lắm. - Thế à? - Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên - Chị còn tưởng là em lớn hơn mười sáu tuổi nữa chứ. - Em khá cao so với cái tuổi của mình - Jacob giải thích. - Em có hay đến Forks không? - Tôi hỏi một cách tinh quái, như thể tôi đang hy vọng cậu bé trả lời là có. Hình như tôi đang tự “đào mồ chôn mình” thì phải. Tôi đang lo Jacob sẽ nhìn tôi khinh ghét rồi kết tội tôi là “dụ dỗ con nít”... và thế là hết. Nhưng không, vẫn là cái thái độ hãnh diện như hồi nãy, Jacob trả lời. - Không nhiều lắm - Cậu bé thoáng cau mày - Nhưng khi làm xong cái xe hơi, em có thể đi đến bất cứ nơi đâu mình muốn... sau khi có bằng lái - Jacob nói thêm. - Ừ... À, cái anh hồi nãy trả lời chị Lauren là ai vậy em? Trông anh ấy lớn hơn tụi mình nên sẽ hơi khó hòa đồng đấy - Một cách có chủ đích hẳn hoi, tôi cố xếp loại mình về phe của những người “trẻ người non dạ”, làm ra vẻ như tôi thích Jacob hơn anh ta. - Đó là Sam. Anh ấy mười chín tuổi - Cậu bé cho tôi biết. - Không hiểu anh ấy nói gì về gia đình bác sĩ gì gì ấy nhỉ? - Tôi tiếp tục làm ra bộ ngây thơ, hỏi. - À, nhà Cullen ấy hả? Ồ, họ không được phép đặt chân vào vùng đất của người da đỏ bọn em đâu - Nói đến đây, cậu bé bỗng quay mặt đi, mắt dõi về phía đảo James. Vậy là điều tôi suy ra từ những gì Sam nói đã được Jacob xác nhận. - Sao vậy em? Jacob liếc nhanh sang tôi, đột nhiên, cậu bé bặm môi lại. - Chết rồi! Em không được phép kể điều đó với bất kỳ ai. - Ồ, chị sẽ không nói lại với ai đâu, chị chỉ tò mò thôi - Tôi cố nở một nụ cười “quyến rũ” nhất từ trước tới giờ, chẳng biết đây có phải là tuyệt chiêu cuối cùng không nữa. Jacob cũng mỉm cười, hình như đã bị “ngấm đòn”. Cậu bé nhướng một bên mày lên, giọng nói khàn hơn trước - Chị có thích truyện kinh dị không? - Jacob hỏi tôi, tuồng như cậu bé sắp kể một câu chuyện chẳng mấy tốt lành. - Chị thích lắm - Tôi hùa theo để kích thích thêm sự hào hứng cho cậu bé. Jacob chậm rãi rảo bước đến gần một thân cây to, có bộ rễ bị bứng lên khỏi mặt đất, tựa hồ như những cái chân mỏng manh của một con nhện trắng khổng lồ. Cậu bé ngồi hờ lên một trong những cái rễ cong queo, còn tôi thì ngồi lên thân cây, bên dưới cậu bé. Jacob đưa mắt nhìn xuống những tảng đá, một nụ cười thoáng hiện ra chớp nhoáng trên đôi môi đầy đặn. Rõ ràng là cậu bé đang cố gắng một cách khó nhọc. Tôi cũng cố gắng, nhưng là cố gắng thể hiện mối quan tâm một cách vừa phải qua ánh mắt. - Chị có biết mấy truyền thuyết xa xưa của tụi em không, về nơi tụi em từng ở rồi từ đó ra đi... em muốn nói đến những Quileute10 ấy. - Chị không biết nhiều lắm - Tôi thành thật nhìn nhận. - Ừm, có rất nhiều truyền thuyết, một số kể về trận Đại hồng thủy. Lúc ấy, người Quileute bọn em đã buộc xuồng của mình lên những ngọn cây cao nhất mọc trên đỉnh núi để sống sót, giống ông Nôê và chiếc thuyền của mình ấy - Jacob dừng lại một chút và mỉm cười, cậu bé ra dáng đầy tự hào khi kể cho tôi nghe về truyền thuyết của tổ tiên mình - Một truyền thuyết khác lại kể rằng bộ tộc của em vốn bắt nguồn từ loài sói... Và tới giờ, sói vẫn là anh em của bọn em. Bộ tộc đã ra luật là cấm giết sói đấy. “Và rồi lại có những chuyện khác kể về bọn người máu lạnh” - Kể đến đây, giọng nói của Jacob bỗng trầm hẳn xuống. - Bọn người máu lạnh? - Tôi trố mắt ra, giờ thì không thể giấu được cảm xúc của mình nữa. - Dạ. Chuyện về bọn người máu lạnh cũng lâu đời như truyền thuyết về sói vậy, nhưng mấy câu chuyện đó đã bị thất truyền nhiều rồi. Theo lời người lớn kể thì ông cố của em biết vài người trong số chúng. Chính ông đã thỏa thuận với chúng để buộc chúng không được đặt chân vào vùng đất của bọn em nữa - Jacob bỗng mở to mắt. - Ông cố của em à? - Tôi cố gợi chuyện để cho cậu bé kể tiếp. - Ông cố của em là tù trưởng, giống như bố em vậy. Chị biết không, bọn người máu lạnh là kẻ thù truyền kiếp của sói... ừm, cũng không hẳn là sói, vì sói đã biến thành người, giống như tổ tiên của em. Chị có thể gọi họ là người sói. - Vậy là người sói có nhiều kẻ thù lắm à? - Chỉ có một kẻ thù duy nhất thôi. Tôi nhìn Jacob một cách nghiêm nghị, cố làm ra vẻ thán phục tài kể chuyện của cậu bé, hòng che giấu thái độ nôn nóng. - Vậy nên - Jacob tiếp tục kể - bọn người máu lạnh là kẻ thù muôn thuở của bọn em. Nhưng đến thời của ông cố thì điều này lại khác. Bọn chúng không còn đi săn theo bản tính nữa... nói chung, bộ tộc của em tin rằng chúng đã không còn nguy hiểm. Vì lẽ đó, ông cố mới thỏa thuận với chúng. Nếu chúng không đặt chân vào lãnh địa của bọn em thì bọn em sẽ không giao chúng cho người mặt trắng - Nói rồi, Jacob nháy mắt với tôi. - Nếu họ không còn nguy hiểm nữa thì tại sao...? - Thật lòng tôi rất muốn hiểu đến nơi đến chốn, nhưng vẫn cố không để lộ ra cho Jacob thấy rằng tôi đang quan tâm tột độ đến điều ấy. - Vì... nếu con người cứ quẩn quanh bên bọn người máu lạnh đó thì thể nào cũng gặp rủi ro, thậm chí ngay cả khi chúng đã được giáo hóa để sống hòa đồng trong đời sống thị tộc. Chị không biết đâu, để tồn tại, chúng có thể trở nên cực kỳ hung bạo... - Jacob gằn từng tiếng như đã cân nhắc một cách kỹ lưỡng trước khi nói ra. - Em nói “giáo hóa” có nghĩa là sao? - Nghĩa là chúng không được phép săn người. Và vì vậy, chúng sẽ phải săn thú... Tôi cố hỏi với giọng dửng dưng - Vậy, với nhà Cullen là sao? Họ cũng giống những người máu lạnh mà ông cố em gặp hả? - Không - Jacob dừng lại một cách đột ngột - Chúng chính là người máu lạnh. Tuồng như đã đọc được nỗi sợ hãi hiện lên trên mặt tôi, Jacob mỉm cười hài lòng và tiếp tục kể - Giờ thì chúng đã có nhiều đồng bọn hơn, đó là một người đàn ông và một người phụ nữ, nhưng mà máu lạnh vẫn cứ là máu lạnh. Thời ông cố em, kẻ cầm đầu có tên là Carlisle. Hắn sống ở đây và đã bỏ đi trước khi người của chị đến - Jacob cố giữ cho sắc mặt thật nghiêm nghị, nhưng không khó khăn gì để thấy là cậu bé đang rất muốn mỉm cười. - Nhưng rốt cuộc họ là ai? - Không dằn được, tôi lại hỏi - Người máu lạnh, thực chất là gì? Jacon thoáng mỉm cười, đáp - Là những kẻ chuyên đi uống máu - Cậu bé lặp lại bằng một giọng nói lạnh như băng - Người của chị vẫn gọi là ma-cà-rồng. Tôi thẫn thờ dõi mắt theo những con sóng... Sau câu trả lời của Jacob, tôi không biết mặt mình hiện đang ra sao nữa. - Chị nổi da gà rồi kìa - Cậu bé mỉm cười một cách đắc ý. - Em kể chuyện rất hay - Tôi khen ngợi Jacob, mắt vẫn không rời những ngọn sóng. - Sợ thật đấy, phải không chị? Thế nên bố em không muốn bọn em kể điều đó với bất cứ ai. Tôi vẫn chưa kiềm chế được cơn chấn động về cảm xúc của mình. - Em đừng lo. Chị sẽ không để lộ chuyện này đâu. - Hình như em đã làm trái với giao ước - Jacob bật cười. - Chị sẽ mang theo bí mật này xuống mồ - Tôi hứa với cậu bé và thoáng rùng mình. - Em nói nghiêm túc đấy, chị đừng để cho bác Charlie biết. Bác ấy hẳn là sẽ nộ khí xung thiên với bố em khi biết là từ ngày bác sĩ Cullen đến làm việc ở bệnh viện, bọn em tuyệt không còn đến bệnh viện nữa. - Ừ, chị không kể đâu, dĩ nhiên rồi. - Vậy chị có nghĩ chúng em là những người da đỏ cổ hủ, mê tín hay là gì gì ấy không? Nãy giờ, tôi vẫn nhìn về phía đại dương xa xăm. Có lẽ vì thế mà Jacob cố hỏi bằng một giọng bông đùa, nhưng rõ ràng tôi nhận ra có nỗi lo lắng ẩn chứa trong giọng nói của cậu bé. Tôi quay lại và mỉm cười với cậu bé một cách bình thản. - Không. Chị chỉ thấy em kể những chuyện kinh dị rất hay, thế thôi. Chị vẫn còn nổi da gà đây này, thấy không? - Nói rồi, tôi đưa tay ra cho Jacob kiểm tra. - Tuyệt - Cậu bé mỉm cười. Chợt trên bãi đá vang lên tiếng chân bước lộp cộp. Có người đang đến gần. Ngay tức khắc, tôi và Jacob cùng ngước mặt lên. Ra là Mike và Jessica đang ở cách chúng tôi khoảng bốn mươi lăm mét, cả hai đang tiến lại gần chúng tôi. - Cậu kia rồi, Bella - Mike gọi tên tôi, tay vẫy lia vẫy lịa như thể thấy được tôi là anh chàng cảm thấy nhẹ nhõm lắm vậy. - Ủa, bạn trai của chị hả? - Jacob hỏi, chắc cậu bé đã nhận ra được một chút đố kỵ nhen nhóm trong giọng nói của Mike. Và tôi cũng ngạc nhiên không kém gì Jacob. - Không, hoàn toàn không phải - Tôi thì thào. Hiện tại, tôi đang rất biết ơn Jacob đã kể cho tôi nghe bí mật của cậu, thế nên tôi phải làm cho cậu bé vui vẻ là điều đương nhiên. Tôi chậm rãi quay sang Jacob, nháy mắt. Cậu bé da đỏ dễ mến mỉm cười, thích thú trước thái độ “thân thiện” của tôi. - Vậy, khi em có bằng lái... - Jacob lắp bắp. -... Thì hãy đến Forks thăm chị. Chị em mình sẽ tha hồ lang thang đây đó - Tôi hoàn tất câu nói và cảm thấy mình có phần ang ác khi nói như vậy. Trong thâm tâm, tôi tự biết là mình đã lợi dụng cậu bé... dù thật lòng tôi rất thích Jacob. Cậu bé là người dễ thân thiện, tôi có thể kết làm bạn. Lúc này, Mike đang ở ngay bên cạnh chúng tôi, Jessica thì chỉ còn cách có vài bước ở phía sau. Ánh mắt của Mike chiếu thẳng vào Jacob, dò xét, đánh giá... và rồi đôi mắt ấy lộ rõ vẻ yên tâm khi nhận ra Jacob vẫn chỉ là một chú nhóc. - Cậu đã ở đâu vậy? - Mike cất tiếng hỏi, dù rằng câu trả lời đang sờ sờ ở ngay trước mắt anh ta. - Jacob vừa kể cho mình nghe mấy câu chuyện địa phương - Tôi giải thích- Hay lắm cậu ạ. Giải thích xong, tôi mỉm cười với Jacob, cậu bé nhìn tôi, mắt long lanh, mỉm cười lại một cách mãn nguyện. - Ừm - Mike dừng lại một lát để... đánh giá lại mức độ thân thiết của chúng tôi - Chúng ta sẽ phải dừng buổi đi chơi lại thôi. Có vẻ như sắp mưa rồi. Giống như đã được tập dượt từ trước, tất cả chúng tôi đều đồng loạt ngước mặt lên nhìn bầu trời u ám. Hình như sắp mưa thật. - Ừ - Tôi bật dậy - Mình đi thôi. - Gặp lại chị, em vui lắm - Jacob lên tiếng, và tôi có thể khẳng định rằng cậu bé đã khiến Mike, bực bội đôi chút. - Chị cũng thế. Lần sau, bố chị có xuống thăm bác Billy, chị cũng sẽ xin đi ké - Tôi hứa một cách chắc nịch. Nụ cười của Jacob trở nên rạng rỡ hơn lúc nào hết. - Thế thì còn gì bằng. - Và... cảm ơn em - Tôi nói một cách chân thành. Tôi kéo vội mũ trùm đầu lên, cùng cả nhóm lê bước một cách miễn cưỡng, vượt qua những tảng đá mà tiến về phía bãi đậu xe. Vài giọt mưa đã bắt đầu rơi, dấu vết mưa rơi xuống mặt đá trở nên đen kịt như những giọt mực. Chúng tôi khẩn trương chui vào chiếc Suburban, trong khi những người khác thì gấp gáp tay ấn tay nhét đủ thứ đồ đạc lỉnh kỉnh lên xe. Tôi cố len người xuống hàng ghế sau để ngồi bên cạnh Angela và Tyler, với lời giải thích qua loa rằng cần phải giữ súng ngắn ở nơi an toàn nhất. Angela chẳng phản đối gì, cô bạn đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ theo dõi tình hình cơn bão sắp kéo đến, Lauren thì đứng ngồi không yên ở chỗ ngồi giữa để gợi sự chú ý của Tyler... Thế là yên tâm rồi, tôi ngả đầu ra thành ghế, khẽ nhắm mắt lại, cố gắng thôi không nghĩ ngợi gì nữa. Tổng hợp những câu nói đáng sợ nhất của trẻ con khiến người lớn phải rùng mình. Các bạn biết đấy, trẻ em hay trẻ con đều được xem là đối tượng dễ gặp ma nhất, mà đôi khi các cháu gặp ma nhưng các cháu ngây thơ không biết đó là ma, chính vì vậy những câu nói vu vơ của chúng vô tình trở nên đáng sợ với các ông bố bà mẹ. Nếu bạn từng xem phim kinh dị thì bạn sẽ biết, trong đó có một vài đứa trẻ thật sự rất đáng sợ và nguy hiểm! Cũng sắp tới Halloween rồi, hãy cùng khám phá một vài câu nói từ những đứa trẻ khiến bố mẹ chúng cũng phải kinh sợ. Trước khi đọc những câu nói kinh dị của trẻ em khiến người lớn phải sợ và rùng mình thì chúng tôi khuyên các bạn nên đi vệ sinh trước và chắc chắn rằng các bạn không còn việc gì để làm khác nữa. Nếu bạn đã sẵn sàng rồi thì cùng đọc nào, các bạn có thể đánh giá xem câu nói nào là đáng sợ nhất đực chứ? Những câu nói đáng sợ nhất của trẻ con khiến người lớn rùng rợn Những câu nói đáng sợ nhất của trẻ conNhững câu nói của trẻ em khiến người lớn phải sợTop 19 những câu nói kinh dị tổng hợp bởi Thiết Kế Xinh 'M3GAN', tân binh đầu tiên của phim kinh dị 2023, nhận 'mưa lời khen' CÂU CHUYỆN KINH DỊ MA RÙNG RỢN NGẮN CÓ NỘI HÀMCác Câu Nói Rùng Rợn Của Trẻ Con Thư viện Ảnh 4 phim kinh dị về đề tài tình yêu gây sốc cho dịp Valentine 30 câu chuyện kinh dị rất ngắn còn hay hơn cả những bộ phim rùng rợn nhất mà bạn đã xem Top 15 câu nói hay về chủ đề Halloween bằng tiếng Anh 2021 15 câu nói đáng sợ nhất của trẻ con, ám ảnh hơn phim kinh dị Những câu văn kinh dị Thơ Về Ma Quỷ ❤️️ Tuyển Tập 25+ Bài Thơ Kinh Dị Nhất TOP 40 Phim Ma Kinh Dị Hay Nhất, Kinh Điển Nhất Mọi Thời Đại Stt NgắnHay Những câu nói ngày Halloween hài hước, kinh dị nhất phục vụ tín đồ 'thả thính' KHÁM PHÁ Rợn tóc gáy’ với những mẩu truyện kinh dị chỉ vỏn vẹn 2 câu Tin Đẹp Những câu nói đáng sợ nhất của trẻ con 1. Đếm luôn cả ma? Chỉ vài tháng trước đây, khi tôi cùng đứa con gái chưa đầy 2 tuổi đang ở trong căn phòng tối om của cháu. Giống như bất kỳ đứa trẻ nào khác mới học đếm số, cháu tôi cũng vậy, nó rất thích đếm. Lúc cháu chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên cháu chỉ vào người mình rồi chỉ vào tôi, bắt đầu đếm Một, hai …’ trước khi nhảy dựng lên và chỉ xung quanh căn phòng trống không và hét to một cách tự hào 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10. Tối hôm đó tôi đã rất sợ. 2. Người đàn ông bí ẩn. Vào một ngày khi tôi và đứa con trai hơn 3 tuổi đang ở nhà một mình. Chúng tôi lau dọn và cùng đi đi lại lại xung quanh căn nhà và làm nhiều việc. Sau cùng chúng tôi đi xuống tầng hầm để dọn dẹp một vài thứ. Sau khi chúng tôi xuống bậc thang của tầng hầm chỉ được một vài phút thì con trai tôi đột nhiên đứng lại. Sau đó cháu nói Bố ơi, tại sao người đàn ông đó không đi xuống tầng hầm cùng chúng ta?’ Tôi hỏi con trai Ai vậy?’ Cháu nói Người đàn ông chỉ vừa mới ở trên lầu với chúng ta đó. Tại sao ông ấy không cùng đi xuống với chúng ta luôn?’ 3. Lời nói tạm biệt. Thằng bé đến khều khều tôi và nói “Tạm biệt bố”. Tôi thấy lạ nên bảo cháu “Không, con phải nói là chúc ngủ ngon mới đúng chứ con trai”. Nó liền bảo “Con biết điều đó, nhưng lần này là tạm biệt”. Tôi rất hoảng sợ và không tài nào yên tâm về cháu được, tối hôm đó tôi đã phải kiểm tra thằng bé liên tục để đảm bảo chắc chắn là nó vẫn ở đó. 4. Giấc mơ giết người. Vào một đêm nọ, con gái tôi lúc đó mới lên 5 tuổi và đang ngủ trên giường cùng tôi. Sau khi tôi và con gái tôi cùng chìm vào giấc ngủ, tôi có một cơn ác mộng kinh hoàng mà trong đó tôi là một kẻ giết người. Khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng ngày mai và đang suy nghĩ ngợi về giấc mơ đó thì con gái tôi cũng tỉnh dậy, nó vừa mới dậy thì lập tức nhìn vào tôi và nói Mẹ ơi con có một giấc mơ trong đó mẹ đang giết người’. Tôi không hiểu có phải do tôi nằm mơ mà phát ra từ ngữ khiến cháu bị ám ảnh hay không, nhưng tôi đã rất sợ hãi về câu nói của cháu. 5. Có người ở đây! Khi không gian đang yên tĩnh thì đột nhiên đứa con 3 tuổi của tôi đã chạy ra khỏi phòng và gào thét ầm ĩ vào ban đêm. Lý do nó hét to luôn luôn là Có người! Có người!’ Tôi lo lắng và bắt đầu đi vào phòng cháu để hỏi chuyện gì đang xảy ra? Lúc này cháu đang ở trong trạng thái hoảng sợ tột độ, cháu chỉ vào căn phòng trống rỗng, và thì thầm “Có người ở đó!” Lúc đầu tôi nghĩ tôi cần phải xem xét lại mọi thứ, tôi nghĩ và tôi cũng hiểu về ma. Lúc này tôi cũng đang rất rùng mình nhưng cũng ráng can đảm đi vào nhưng không có ai trong căn phòng trốn rỗng ấy. Sau đó, tôi mới nhận ra con giá tôi sợ ruồi. “có người” thực chất ra là “có ruồi”. 6. Con muốn lột da mẹ Lúc đó vào khoảng 6 giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi đứa con gái 4 tuổi. Mặt cháu chỉ cách mặt tôi vài centimet. Cháu nhìn thẳng và nhìm chăm chăm vào mắt tôi và thì thầm “Con muốn lột hết tất cả da của mẹ”. Thú thực là tôi đã bị cháy nắng khi đi tắm biển đầu vào tuần trước, và đang bắt đầu quá trình lột da. Thế nhưng trong trạng thái nửa tình nửa mê thì điều này có hơi kinh khủng trong một vài giây đầu. Tôi đã không biết liệu mình có đang mơ hay là điều gì đang diễn đây. 7. Người đàn ông bò trên sàn nhà Đồng nghiệp của tôi có một đứa con gái khoản chừng hơn 3 tuổi. Cháu luôn nghĩ rằng tiếng kêu lách cách của những ống nước trong tủ bếp là các con sói trắng’ và âm thanh đó thường làm cháu sợ hãi. Một ngày nọ, khi đang ngồi trên ghế phòng bếp, cháu nói Mẹ! Những con sói trắng không xấu đâu… Chúng là bạn của chúng ta!’ Người mẹ muốn ủng hộ ý tưởng đó và nói rằng Đúng rồi! Những con sói trắng đó đang bảo vệ chúng ta. Chúng là bạn của chúng ta’. Sau đó cô bé nói tiếp Chúng là bạn của chúng ta, nhưng không phải người đàn ông bò trên sàn nhà và đứng cạnh giường của con mỗi tối’. 8. Ông ta đang đứng sau chúng ta Khi con trai tôi còn nhỏ, có lẽ lúc đó cháu được khoảng chừng 3 tuổi. Cháu thường có một kiểu trườn bò rất quái quỷ khi trượt trán của mình dọc theo sàn nhà. Bản thân điều đó đã khá rợn tóc gáy rồi. Một đêm sau đó cháu lại bò như vậy dọc ngoài hành lang và bò theo kiểu đó vào phòng của tôi và đứng lên cách mặt tôi vài cm và phát ra một tiếng meo kỳ lạ. Rồi cháu leo lên giường tôi và ngủ. Một lần khác cháu phát hoảng vì một con quỷ bên dưới tầng hầm nên chúng tôi đã xuống hầm kiểm tra nhưng không thấy gì cả tất nhiên rồi. Khi tôi tắt đèn tầng hầm để đi lên cầu thang thì … đột nhiên cháu nói Ông ta đang đứng ngay đằng sau chúng ta kìa mẹ’. 9. Carson đã đi rồi, ta là Rick. Con trai tôi lúc đó được khoảng chừng hơn 3 tuổi và rất hiếu động, cháu đã làm tôi nhiều lần phát cáu và có mắng cháu nhiều lần. Có lẽ điều ghê rợn nhất cháu làm là vào một ngày nọ khi tôi mắng cháu vì cư xử không đúng đắn với người lớn. Thế nên khi ngủ cháu đã giấu đầu dưới chăn. Lúc này tôi cũng giả vờ như không nhìn thấy và nói Carson bé bỏng của mẹ đâu rồi?’ Cháu từ từ kéo tấm chăn xuống. Với một ánh nhìn chằm chằm vô hồn quái quỷ, cháu nói Carson đã đi rồi, ta là Rick’. Tôi chắc chắn là cháu đã bị ma ám. Theo như tôi nhớ, chúng tôi không hề biết bất kỳ ai tên Rick. Cho tới giờ vẫn vậy. Không biết cháu đã lấy cái tên đó ở đâu. 10. Người đàn ông cổ rắn Khi đang thay đồ cho con gái mới chừng 3 tuổi, đằng trước tôi là một cái cửa tủ quần áo đang mở, cháu đột nhiên nhìn xung quanh tôi và cười lớn. Tôi hỏi cháu tại sao con cười? Cháu nói Người đàn ông’ – tôi đáp lại Người đàn ông nào vậy?’ Cháu chỉ vào cái tủ quần áo và nói, người đàn ông với cái cổ rắn’. Tôi quay lại và không thấy có gì ở trong đó cả. Tôi sợ không dám tìm hiểu về lịch sử căn nhà của mình để xem xem có ai đó đã từng treo cổ trong tủ quần áo hay không. Nhưng ít nhất thì cháu đã không sợ hãi. Những câu nói đáng sợ nhất của trẻ con khiến người lớn rùng rợn Những câu nói của trẻ em khiến người lớn phải sợ 1. Tôi nhờ mẹ trông giúp con gái để tôi đi khám bác sĩ. Khi ở với bà, con bé lại đột nhiên hét lên “Ôi bà ơi, mẹ sẽ không đến đón con hôm nay đâu. Mẹ bị tai nạn rồi. Mẹ không đến đón con đâu”. Hôm đó, tôi thật sự gặp tai nạn nghiêm trọng gần như sắp chết. Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao con bé có thể biết chuyện này trước tất cả mọi người. 2. Trong lúc đang tô màu thì con trai 3 tuổi của tôi đang thì thầm hát bài hát gì đó. Tôi dừng lại để lắng nghe thì nhận ra bài hát này rất lạ. Khi tôi hỏi bài hát này ai chỉ cho con? vì sao con lại biết bài hát này, nó trả lời “Một bà dì trong phòng ngủ đã hát cho con nghe vào mỗi buổi tối!”. 3. Con gái 3 tuổi của tôi sau khi nhìn chăm chăm vào đứa em mới sinh của nó rồi quay sang bảo tôi “Bố, nó là quái vật….phải đem chôn nó”. 4. Tôi hỏi đùa với đứa con trai bé nhỏ của mình “Cách tốt nhất để có được một cô bạn gái là gì?” Thằng bé 7 tuổi nhà tôi trả lời “Nói cô ta hoặc làm bạn gái mình, hoặc sẽ không bao giờ gặp lại bố mẹ cô ta nữa.” 5. Đứa con 5 tuổi nói với tôi “Mẹ, khi mẹ chết con chỉ muốn để mẹ vào lọ để con có thể giữ và được nhìn mẹ mãi mãi.” Đứa 7 tuổi liền trả lời “Ngốc thiệt. Em kiếm đâu ra cái lọ to như vậy hả?” 6. Thằng bé nhà tôi nửa đêm tự nhiên bật dậy khóc lóc, tôi chạy sang phòng cháu và hỏi “Sao con khóc?” Nó trả lời “Có người xấu ở đây!” – Tôi hỏi cháu “Người xấu nào?” Nói chỉ tay vào một góc “Đó.” Nó chỉ vào góc tối căn phòng. Ngay lúc đó có cây đèn trên kệ sách rơi xuống khi tôi vừa nhìn vào chỗ đó. Tôi đã rất sợ và đêm đó nó phải ngủ với chúng tôi. 8. Đứa con trai 4 tuổi của bạn tôi trong một lần đi dã ngoại đã nói với bố nó “Bố con yêu bố nhiều đến nỗi con chỉ muốn cắt đầu bố xuống và đem đi khắp nơi để con có thể nhìn thấy bố bất cứ lúc nào.” 9. Đứa con hơn 3 tuổi của tôi vẫn thường rất vui vẻ vô tư lự, vì vậy chuyện này diễn ra rất kì lạ. Đôi lúc nó ôm mẹ nó rồi nói một cách có vẻ rất nghiêm túc “Mẹ, con hứa con sẽ không bao giờ nhai xương của mẹ đâu, con hứa.” Không biết thằng bé lấy ý nghĩ này ở đâu ra. Nhưng hôm đó chúng tôi đã rất sợ hãi và rùng mình vì câu nói rất nghiêm túc của cháu. 16. Vào buổi trưa khi mọi người đang ngồi xem truyền hình, cháu gái tôi lúc đó thì đang ngồi trên chiếc ghế bành với cái nhìn xa xa rất kì lạ. Mẹ nó thấy vậy có vẻ ngạc nhiên giống như kiểu cháu đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó, mẹ cháu hỏi nó đang nghĩ gì vậy thì nó đáp “Con đang tưởng tượng đống máu đổ xuống khắp căn nhà này” Nếu đã đọc tới đây, các bạn có thể đánh giá xem câu nói nào của trẻ em là đáng sợ nhất trong số các câu nói trên? 'M3GAN', tân binh đầu tiên của phim kinh dị 2023, nhận 'mưa lời khen' Tác giả Ngày đăng 07/07/2022 Đánh giá 462 vote Tóm tắt Tuy nhiên, câu chuyện kinh dị của 2 người, dưới sự dẫn dắt tài tình của đạo diễn Gerard Johnstone mà tạp chí The Hollywood Reporter khen là vô … Khớp với kết quả tìm kiếm Là phim kinh dị đầu tiên mở màn cho thể loại này trong năm 2023, M3GAN hiện đang chiếm được cảm tình của những cây bút phê bình phim khó tính. Mức chấm sớm 98% trên Rotten Tomatoes và được dán nhãn 13+ trẻ em từ 13 tuổi trở lên có thể xem, nhưng … Tác giả Ngày đăng 09/13/2022 Đánh giá 475 vote Tóm tắt Có thể bạn sẽ không muốn tắt đèn ngủ đêm nay sau khi đọc những những câu chuyện kinh dị này. Khớp với kết quả tìm kiếm 11. Ca phẫu thuật đã không thành công vì thị giác của tôi vẫn chưa quay trở lại, nhưng ít ra tôi có khả năng nhận diện được mọi thứ dựa vào thân nhiệt. Đã ba tuần trôi qua rồi mà tôi vẫn chưa tìm ra cách hỏi khéo thằng bạn thân tại sao thân nhiệt … NHỮNG CÂU CHUYỆN KINH DỊ MA RÙNG RỢN NGẮN CÓ NỘI HÀM Tác giả Ngày đăng 01/05/2023 Đánh giá 329 vote Tóm tắt Cô gái trẻ nói “Người nhà của tôi đối xử rất tệ với tôi, tôi muốn tất cả bọn họ đều phải chết hết”. Sáng hôm sau, sau khi cô gái thức dậy, thấy … Khớp với kết quả tìm kiếm 11. Ca phẫu thuật đã không thành công vì thị giác của tôi vẫn chưa quay trở lại, nhưng ít ra tôi có khả năng nhận diện được mọi thứ dựa vào thân nhiệt. Đã ba tuần trôi qua rồi mà tôi vẫn chưa tìm ra cách hỏi khéo thằng bạn thân tại sao thân nhiệt … Các Câu Nói Rùng Rợn Của Trẻ Con Tác giả Ngày đăng 03/07/2023 Đánh giá 538 vote Tóm tắt Đừng đọc khi ở một mình nhé. Các bạn đọc truyện vui vẻ ^.^ À không những creepy mà còn nhiều chuyện kinh dị thuộc các thể loại khác nh… Khớp với kết quả tìm kiếm 11. Ca phẫu thuật đã không thành công vì thị giác của tôi vẫn chưa quay trở lại, nhưng ít ra tôi có khả năng nhận diện được mọi thứ dựa vào thân nhiệt. Đã ba tuần trôi qua rồi mà tôi vẫn chưa tìm ra cách hỏi khéo thằng bạn thân tại sao thân nhiệt … Thư viện Ảnh Tác giả Ngày đăng 09/07/2022 Đánh giá 266 vote Tóm tắt Dưới đây là những câu nói nổi tiếng nhất của Bác trong suốt cả cuộc đời hi sinh vì cách mạng dân tộc và vẫn còn nguyên vẹn giá trị cho đến ngày hôm nay. Khớp với kết quả tìm kiếm 11. Ca phẫu thuật đã không thành công vì thị giác của tôi vẫn chưa quay trở lại, nhưng ít ra tôi có khả năng nhận diện được mọi thứ dựa vào thân nhiệt. Đã ba tuần trôi qua rồi mà tôi vẫn chưa tìm ra cách hỏi khéo thằng bạn thân tại sao thân nhiệt … 4 phim kinh dị về đề tài tình yêu gây sốc cho dịp Valentine Tác giả Ngày đăng 09/20/2022 Đánh giá 355 vote Tóm tắt Nói về bộ phim, chuyên trang IndieWire cho hay “Bộ phim mở ra thành công nhờ vào câu chuyện thú vị, đề cập đến mọi thứ từ những tổn thương giữa … Khớp với kết quả tìm kiếm Bộ phim của nữ đạo diễn Julia Ducournau từng lên ngôi cao nhất tại Cannes 2021 nhờ cách thể hiện độc đáo. Thông điệp mà phim hướng tới chính là gia đình hãy chấp nhận con người thật của mỗi đứa trẻ khi sinh ra, để chúng lớn lên không cảm thấy bản … Tác giả Ngày đăng 11/05/2022 Đánh giá 559 vote Tóm tắt 3. Halloween này, tớ sẽ mang đến cho cậu nhiều điều rùng rợn và kinh dị nhất. Hãy đợi đấy. Những câu nói Halloween hay và … Khớp với kết quả tìm kiếm Bộ phim của nữ đạo diễn Julia Ducournau từng lên ngôi cao nhất tại Cannes 2021 nhờ cách thể hiện độc đáo. Thông điệp mà phim hướng tới chính là gia đình hãy chấp nhận con người thật của mỗi đứa trẻ khi sinh ra, để chúng lớn lên không cảm thấy bản … 30 câu chuyện kinh dị rất ngắn còn hay hơn cả những bộ phim rùng rợn nhất mà bạn đã xem Tác giả Ngày đăng 08/02/2022 Đánh giá 546 vote Tóm tắt Người ta nói rằng các sinh viên muốn nhìn thấy những bóng ma’ siêu nhiên mà lâu nay vẫn được đồn đại là cư ngụ trong tòa nhà lịch sử. Một trong những cô gái … Khớp với kết quả tìm kiếm Họ lại đến đây, những người dũng cảm. Một đêm Halloween nữa, và những đứa trẻ đã trở lại, ở đây để chứng tỏ sự không sợ hãi của chúng. Ván sàn của ngôi nhà cũ kỹ bên dưới đôi giày thể thao của họ, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến nửa đêm, vì vậy tôi … Top 15 câu nói hay về chủ đề Halloween bằng tiếng Anh 2021 Tác giả Ngày đăng 12/05/2022 Đánh giá 305 vote Tóm tắt Những câu nói hay về Halloween dưới đây sẽ khiến bạn cảm thấy ấn tượng … Top 7 bộ phim kinh dị đặc sắc nên xem trong ngày Halloween 2021 … Khớp với kết quả tìm kiếm Họ lại đến đây, những người dũng cảm. Một đêm Halloween nữa, và những đứa trẻ đã trở lại, ở đây để chứng tỏ sự không sợ hãi của chúng. Ván sàn của ngôi nhà cũ kỹ bên dưới đôi giày thể thao của họ, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến nửa đêm, vì vậy tôi … 15 câu nói đáng sợ nhất của trẻ con, ám ảnh hơn phim kinh dị Tác giả Ngày đăng 08/08/2022 Đánh giá 166 vote Tóm tắt Trong năm 2017, Reddit đã có 542 triệu lượt xem từ 234 triệu tài khoản khác nhau, xếp thứ 4 trong số những trang web có nhiều người xem nhất ở … Khớp với kết quả tìm kiếm Tại Reddit, người ta có thể chia sẻ gần như bất cứ nội dung gì. Rất nhiều người nổi tiếng của các lĩnh vực khác nhau đã tham gia trả lời câu hỏi trực tiếp trên Reddit, trong đó có cả tổng thống Barack Obama, Bill Gates, Larry King, David … Những câu văn kinh dị Tác giả Ngày đăng 11/03/2022 Đánh giá 192 vote Tóm tắt Hãy cho biết điều nhà văn muốn nói qua những chuyện ấy. Câu hỏi 1, chủ yếu yêu cầu thí sinh tái hiện kiến thức đã học, nhìn chung là đơn giản, … Khớp với kết quả tìm kiếm – Trong đời sống có muôn ngàn cách đọc sách, nhưng đối với một số người điều đó thật là khó khăn, họ đọc mà không hiểu dù họ đọc một bài văn đó mấy chục lần đi chăn chăng nữa, các bạn có biết vì sao không, dù đọc nhưng hồn thì thả đi lông ngông … Thơ Về Ma Quỷ ❤️️ Tuyển Tập 25+ Bài Thơ Kinh Dị Nhất Tác giả Ngày đăng 07/26/2022 Đánh giá 156 vote Tóm tắt Những Câu Nói Về Ma Quỷ Ma quỷ đã đặt ra hình phạt cho tất cả những điều chúng ta thích thú trong cuộc sống. Vì ở nơi Đức Chúa Trời xây dựng một nhà thờ, thì … Khớp với kết quả tìm kiếm “Vì tình cảm vốn dĩ là màu xanhHai con tim luôn dành chung một lốiKhông gượng ép và đừng trao gian dốiNếu bây giờ, tao sống cũng vậy thôiTao chỉ ước nước mắt đừng mặn môiCho cô ấy cuộc đời thật tươi đẹpTao là ma…thì đời càng eo hẹpMày biết mà…tao … TOP 40 Phim Ma Kinh Dị Hay Nhất, Kinh Điển Nhất Mọi Thời Đại Tác giả Ngày đăng 01/08/2023 Đánh giá 123 vote Tóm tắt Cả 3 phần phim đều xoay quanh câu chuyện về búp bê quỷ ám có tên là Annabelle, nó luôn gieo rắc nỗi kinh hoàng thậm chí là mang đến cái chết cho những ai sở hữu … Khớp với kết quả tìm kiếm “Vì tình cảm vốn dĩ là màu xanhHai con tim luôn dành chung một lốiKhông gượng ép và đừng trao gian dốiNếu bây giờ, tao sống cũng vậy thôiTao chỉ ước nước mắt đừng mặn môiCho cô ấy cuộc đời thật tươi đẹpTao là ma…thì đời càng eo hẹpMày biết mà…tao … Stt NgắnHay Tác giả Ngày đăng 06/18/2022 Đánh giá 101 vote Tóm tắt Những câu status hay về tháng 4 Tháng tư đã về. Vẫn còn chút se se lạnh của mùa xuân còn vương vấn đi cùng những hạt mưa phùn lất phất bay, … Khớp với kết quả tìm kiếm “Vì tình cảm vốn dĩ là màu xanhHai con tim luôn dành chung một lốiKhông gượng ép và đừng trao gian dốiNếu bây giờ, tao sống cũng vậy thôiTao chỉ ước nước mắt đừng mặn môiCho cô ấy cuộc đời thật tươi đẹpTao là ma…thì đời càng eo hẹpMày biết mà…tao … Những câu nói ngày Halloween hài hước, kinh dị nhất phục vụ tín đồ 'thả thính' Tác giả Ngày đăng 11/21/2022 Đánh giá 194 vote Tóm tắt Những câu nói ngày Halloween hài hước, kinh dị nhất phục vụ tín đồ thả thính’. Tiin. 29/10/2022 2255. Tổng hợp những câu nói về Halloween vô cùng hài hước … Khớp với kết quả tìm kiếm 2. Bạn à giờ khi bạn đang đọc được tin nhắn này là khi đó mình ở rất gần bạn đấy…. Mình lạnh lắm bạn có thể đốt cho mình ít giấy tiền không… Mình không biết phần kia của mình đang ở đâu nữa. Bạn tìm hộ mình đi… có mỗi cái đầu của mình đang … KHÁM PHÁ Tác giả Ngày đăng 01/26/2023 Đánh giá 90 vote Tóm tắt 1. Aileen Wuornos 2. Mary Bell 3. Elizabeth Bathory 4. Charles Manson 5. Ted Bundy 6. Zodiac Killer 7. Richard Ramirez 8. Albert Fish. Khớp với kết quả tìm kiếm Elizabeth Bathory còn được mệnh danh là “nữ bá tước máu”, bởi sở thích ghê rợn của bà, đó là tắm trong máu các cô gái trẻ để gìn giữ tuổi thanh xuân. Đã xuống tay hạ sát hàng trăm người hầu phục vụ trong lâu đài của mình, nữ bá tước trở thành kẻ sát … Rợn tóc gáy’ với những mẩu truyện kinh dị chỉ vỏn vẹn 2 câu Tác giả Ngày đăng 02/22/2023 Đánh giá 156 vote Tóm tắt Nhưng giờ đây sống một mình, những tiếng động ấy lại khiến cho tôi phải lo ngại. – Vô danh. scary cat 610×427. Hôm qua bố mẹ đã nói rằng tôi đã … Khớp với kết quả tìm kiếm Elizabeth Bathory còn được mệnh danh là “nữ bá tước máu”, bởi sở thích ghê rợn của bà, đó là tắm trong máu các cô gái trẻ để gìn giữ tuổi thanh xuân. Đã xuống tay hạ sát hàng trăm người hầu phục vụ trong lâu đài của mình, nữ bá tước trở thành kẻ sát … Tác giả Ngày đăng 12/28/2022 Đánh giá 149 vote Tóm tắt Điều đáng nói ở đây, trong từng khoảnh khắc bí ẩn diễn ra, bóng dáng của Annabelle cứ luôn xuất hiện ở xung quanh đó. Annabelle và những câu chuyện kinh dị … Khớp với kết quả tìm kiếm Người bất tử là bộ phim chiếu rạp nổi tiếng của đạo diễn Victor Vũ. Ngay từ khi vừa được cho ra mắt, bộ phim đã nhận được sự chú ý của khán giả và giới truyền thông nhờ các cảnh quay tuyệt đẹp và nội dung mới mẻ, lôi cuốn. Khi sự sống còn đáng sợ … Tin Đẹp Tác giả Ngày đăng 09/14/2022 Đánh giá 2 117 vote Tóm tắt Sau đây là những câu nói hay về Halloween Chúc bé có một Halloween vui vẻ và đầy màu sắc! Halloween không chỉ là đêm kinh dị, mà còn là đêm bánh kẹo và … Khớp với kết quả tìm kiếm Tóm lại, những lời chúc Halloween hay không chỉ là một sự thể hiện tình cảm, mà còn là một cách để tạo ra một không khí vui tươi, kỳ quặc và thú vị trong đêm Halloween. Chúng ta nên sử dụng chúng để thể hiện sự quan tâm và tình cảm đến những người … Tiểu thuyết kinh dị luôn có sức hút nhất định đối với những người đam mê sự rùng rợn. Để giúp bạn đọc đỡ tốn thời gian tìm kiếm, Ghiền Sách xin giới thiệu TOP 15 Cuốn tiểu thuyết kinh dị hay, rùng rợn và lôi cuốn nhất dưới đây. Mời bạn đọc cùng kéo xuống để tiếp tục nhé! Lưu ý Dưới mỗi cuốn sách chúng mình có để link đến những nhà cung cấp sách uy tín hiện nay. Nếu có nhu cầu, bạn đọc có thể mua để ủng hộ bản quyền tác giả nhé! Another – Yukito Ayatsuji Another là câu chuyện 3 trong 1 ma, kinh dị, học đường. Hai mươi sáu năm về trước có một học sinh hoàn thiện hoàn mỹ. Rất đẹp, rất giỏi, rất hòa đồng, ai cũng yêu quý, những lời tán tụng người ấy được truyền mãi qua các thế hệ học sinh của trường. Nhưng tên đầy đủ là gì, chết đi thế nào, thậm chí giới tính ra sao lại không một ai hay biết. Người ta chỉ rỉ tai nhau, bỗng nhiên giữa năm bạn ấy chết, trường lớp không sao thoát được nỗi buồn nhớ thương, họ bèn cư xử như thể học sinh này còn tồn tại. Bàn ghế để nguyên, bạn cùng lớp vẫn giả vờ nói chuyện với người đã khuất. Về cơ bản, đây là cách ứng xử đẹp có phần đáng ngợi khen. Nhưng sau chót, lại kéo ra một hệ lụy gai người. Vào lễ tốt nghiệp, cả lớp chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm. Đến khi xem ảnh đã tráng rửa, họ nhận ra một chuyện. Trong tấm ảnh tập thể, đứng ở một góc là một người lẽ ra không thể nào xuất hiện. Mỉm cười như bao người khác, nhưng gương mặt cứng đanh, trơ trơ, tái nhợt… Hệ lụy ấy, thực ra chỉ là khởi điểm, của mọi bắt đầu… Người Lạ Trong Nhà – Leila Slimani Câu chuyện bắt đầu bằng một cảnh tượng kinh hoàng một bé trai hai tuổi đã chết, một bé gái bốn tuổi đang hấp hối và người vú em trông giữ hai đứa trẻ – kẻ gây ra tội ác khủng khiếp này – cũng vừa tự kết liễu đời mình. Cuốn tiểu thuyết kinh dị này mở ra bằng một cái kết, nhưng mọi chuyện lại không chấm dứt ở đó, quá khứ đã qua và hiện tại vừa thành quá khứ chỉ mở màn cho một bi kịch không hồi kết, dai dẳng và ám ảnh, của cuộc sống hiện đại. Làm sao để có thể vừa phát triển sự nghiệp vừa nuôi dạy con cái? Làm sao để dung hòa lòng tốt với cảm giác thống trị vốn luôn tồn tại trong quan hệ giữa người sử dụng lao động và người lao động mà cụ thể ở đây là một cặp vợ chồng trẻ thị dân và người giúp việc cho họ? Làm sao để sống trong xã hội lúc nào cũng vội vã này mà không phụ thuộc quá nhiều vào những người lạ, những người ta chưa kịp hiểu hết, mà ta buộc phải chấp nhận sự hiện diện của họ ngay giữa gia đình mình chỉ để đổi lấy thêm một chút tự do, một chút thời gian cho bản thân? Lối kể chuyện thông minh và am hiểu xã hội đã giúp Người lạ trong nhà trở thành một trong những câu chuyện tiêu biểu của dòng tiểu thuyết tàn bạo và xót xa này, từ Những cô hầu gái của Jean Genet 1947 đến Nghi lễ của Claude Chabrol 1995, và xứng đáng giành giải Goncourt 2016 – một trong những giải thưởng văn học uy tín nhất nước Pháp. 4MK – J. D. Barker 4MK – cuốn sách giành giải Audie năm 2018 cho thể loại tiểu thuyết kinh dị, gay cấn. “Nạn nhân đầu tiên, Calli T Hai ngày sau khi bị bắt cóc, gia đình Tremell nhận được tải con gái mình trong hòm thư. Hai ngày sau đó, họ nhận được đôi mắt của cô. Hai ngày tiếp theo, chiếc lưỡi của cô được chuyển đến. Thi thể của cô gái được tìm thấy tại công viên B Bàn tay cô nắm chặt một mẩu giấy nhỏ ghi KHÔNG LÀM ĐIỀU ÁC” Tokyo Hoàng Đạo Án – Soji Shimada Hãy tới đây, hạ giới và vòm trời Bombô Ta sẽ giết các con và cháu ta Cắt thân thể chúng rời rã ra Ghép phần đẹp nhất thành người mới Mảnh miếng còn lại đem chôn xa Đối với phụ nữ, ta có niềm đam mê mãnh liệt. Đối với cái đẹp, ta nhất mực tôn sùng. Sau ba chục năm nghiên cứu chiêm tinh và giả kim thuật, ta ấp ủ ước vọng tạo ra một tấm thân phụ nữ toàn bích hơn hết thảy nhan sắc trên đời. Ta bí mật lên kế hoạch giết sáu đứa con gái và cháu gái trinh trắng trong nhà, lựa lấy đầu, ngực, bụng, hông, đùi và chân hoàn mỹ nhất để luyện thành một sinh thể mới. Những phần dư, ta sẽ đem chôn theo một sơ đồ hoàng đạo. Chưa kịp làm gì cả, ta đã bị đập sọ đến chết. Bất ngờ thay! Bất ngờ hơn là, sau khi ta chết thảm, sáu đứa ấy cũng phơi xác ở nhiều nơi, đứa mất đầu, đứa mất ngực, đứa mất bụng… như ta đã định. Ai đã giết ta rồi hoàn thành tâm nguyện của ta vậy? Nữ thần rốt cuộc có thành hình không? Năm tháng trôi qua… Tất cả những gì ta có thể làm chỉ là chờ người nơi ấy, chờ người tìm giúp câu trả lời cho nghi vấn mỗi ngày một cồn cào. Thông tin về tác giả Soji Shimada là một tác giả chiêm tinh, nhà thiết kế, kiêm nhạc sĩ nổi tiếng người Nhật Bản. Tokyo hoàng đạo án là tiểu thuyết kinh dị đầu tay của ông, đã được vinh danh ở giải Edogawa Rampo vào năm 1981. Ác Quỷ Nam Kinh – Mo Hayder Grey tới Tokyo để theo đuổi một nỗi ám ảnh. Cô muốn tìm kiếm một cuộn phim về cuộc thảm sát khủng khiếp ở Nam Kinh năm 1937 bị thất lạc. Nhiều người cho rằng đoạn phim đó không hề tồn tại. Người duy nhất có thể giúp cô là một nạn nhân sống sót sau vụ thảm sát. Ban đầu, người đàn ông hiện đang làm việc tại một trường đại học ở Tokyo, suốt ngày vùi đầu vào sách vở và luôn đề phòng người lạ này dường như không có gì để chia sẻ với cô. Cô đơn và tuyệt vọng trong một thành phố xa lạ, Grey đành chấp nhận làm tiếp viên tại một hộp đêm cao cấp; chính tại đây, cô đã gặp một ông trùm xã hội đen già, tàn tật và luôn được bảo vệ bởi những tên tội phạm khét tiếng. Người ta đồn rằng ông ta vẫn sống khỏe mạnh nhờ một thần dược bí ẩn, thứ thần dược khiến kẻ khác muốn chiếm đoạt bằng mọi giá. Và từ đó, Grey đã phát hiện ra những sự kiện khủng khiếp nối liền hiện tại với quá khứ… Hồ Tuyệt Mệnh – Quỷ Cổ Nữ Chuyện là, có một cái hồ chứa hai truyền thuyết. Truyền thuyết một là dưới đảo giữa hồ có chôn kho báu. Truyền thuyết hai là hễ trên hồ xuất hiện người trùm áo tơi buông câu mà cần câu không dây, thì sẽ có người chết. Một năm Gia Tĩnh triều Minh, bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng, có một tên đạo chích quyến rũ được con gái thái sư đương triều bỏ trốn theo mình. Vì muốn nàng được sống sung sướng, hắn mang nàng đến hồ này, chuẩn bị tìm kho báu. Trên đường đi, một đạo sĩ dặn họ nên tránh xa cái hồ đó ra, nếu để gặp người áo tơi đi câu thì tức là sẽ gặp đại nạn. Tên đạo chích cho rằng mê tín, vẫn mang tiểu thư đến bên hồ, đợi hôm sau sẽ xuống thám thính kho báu. Đêm hôm đó mưa to gió lớn, tiểu thư không ngủ được, nhìn ra hồ thì thấy có người trùm áo tơi buông câu. Hôm sau đạo chích xuống hồ lặn tìm, tiểu thư đợi trên bờ, đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng chỉ thấy xác chồng nổi lên. Mấy trăm năm sau, vào thời hiện đại, trong một căn nhà bên hồ, giữa đêm mất điện mưa to gió lớn, có hai cô gái ngồi đọc câu chuyện về tên đạo chích và tiểu thư vợ hắn. Lòng đầy tò mò, nhìn ra hỏi nhau phải chính là cái hồ và hòn đảo kia không, rồi cho rằng toàn chuyện bịa đặt của tác giả cả. Đúng lúc họ nhìn ra thì một ánh chớp lóe sáng mặt hồ, soi rõ một con thuyền nhỏ. Và người mặc áo tơi trên thuyền. Tim hai cô như bị tử thần bóp chặt, mỗi nhịp đập đều dữ dội kinh khủng làm sao. Một, hai, ba, bốn, năm. Trên thuyền có cả thảy năm người mặc áo tơi! Chưa kịp hoàn hồn thì trong nhà xuất hiện thêm một người, vươn đôi tay khẳng khiu bóp nghiến lấy cổ một cô. Mấy năm sau, có một người ngồi đọc câu chuyện về hai cô gái này, và về năm cái xác trắng nhễ nhại lần lượt nổi lên mặt hồ sau đêm đó. Người này bị ma xui quỷ khiến, thấy những kẻ xung quanh thật đáng nghi, và bắt đầu để mình cuốn vào đủ việc vốn chẳng liên quan đến mình, đồng nghĩa với việc đặt bản thân trước những hung hiểm đa dạng lúc bị săn đuổi, lúc bị xe cán, lúc sắp bị đâm, lúc gần chết đuối, lúc suýt ăn đạn… Và tới năm nay, đến lượt chúng ta ngồi giở Hồ tuyệt mệnh, theo dõi những cuộc dấn thân ngoan cố và ngoan cường của người ấy… NA LAN! Coraline – Neil Gaiman Khi Coraline bước qua cánh cửa, nó nhìn thấy một ngôi nhà giống hệt nhà mình. Chỉ có điều, mọi thứ dường như tốt đẹp và hấp dẫn hơn. Nơi ấy có mẹ khác của nó, và cả cha khác nữa. Họ muốn nó ở lại làm con gái bé bỏng của họ. Họ muốn thay đổi nó và giữ nó bên mình mãi mãi. Nhưng từ phía sau cánh cửa, Coraline mới biết điều nó thật sự cần. Nó khao khát trở lại cuộc sống đích thực của mình. Bằng tất cả trí khôn và lòng dũng cảm, Coraline đã thực hiện một hành trình phi thường, ly kỳ và vô cùng bất ngờ. Bogiwan – Quỷ Săn Người – Sawamura Ichi Nếu nó tìm đến gõ cửa, đừng mở ra, cũng đừng trả lời… Đó là bí quyết trốn tránh bogiwan được truyền từ đời này sang đời khác. Bogiwan là một loài quỷ nơi sơn dã, duy trì nòi giống bằng cách bắt người về núi. Cách thức của nó là đến gần, gọi tên liên miên, chỉ cần con mồi đáp một tiếng là sẽ bị câu đi. Hideki đang ở công ty thì đồng nghiệp báo là có khách tìm dưới sảnh, nhắn rằng muốn bàn về cô con gái sắp sinh của anh. Hideki chạy xuống, không thấy khách đâu, nhưng lại thấy nách áo đồng nghiệp bỗng nhiên loang đầy máu, áo không rách mà thịt bị nhay nát như thú dữ cắn… Hideki bỗng bàng hoàng nhận ra rằng, ngoài mình và vợ, nào đã ai biết họ có con gái sắp sinh. Thế nhưng, đấy mới chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày cả nhà trốn chạy con quỷ đã ráo riết săn lùng các thế hệ gia đình họ từ nông thôn ra thành thị… Lồng ghép xuất sắc chất liệu dân gian vào tội ác gia đình thời hiện đại, BOGIWAN – QUỶ SĂN NGƯỜI đã được vinh danh bằng giải thưởng Tiểu thuyết Kinh dị Nhật Bản năm 2015, và được chuyển thể thành bộ phim điện ảnh cùng tên năm 2018. Ngôi Làng Cổ Mộ – Thục Linh Nếu là một người yêu thích tiểu thuyết kinh dị, bạn sẽ không thể bỏ qua Ngôi làng cổ mộ của tác giả trẻ Thục Linh. Những chi tiết rùng rợn, những tình huống gay cấn, căng thẳng, sợ hãi, góc nhìn trong cuộc của người đang phải chạy trốn hay đương đầu với những thế lực huyền bí ở Ngôi làng cổ mộ sẽ lôi cuốn bạn không ngừng. Từng câu chữ của Thục Linh sẽ dẫn dắt bạn đọc như lạc vào chính xứ sở u linh trong câu chuyện, trải nghiệm cảm giác ghê rợn một cách chân thực nhất như chính các nhân vật. Không chỉ dừng lại ở yếu tố kinh dị, điều đặc sắc hơn cả là đằng sau bức màn câu chuyện huyền bí tâm linh, Thục Linh sẽ kể cho độc giả một bức tranh đời thực trần trụi nhất, sự đương đầu giữa cái ác và cái thiện trong cuộc sống, tình yêu thương và xúc cảm bản năng nhất của con người, những giá trị nhân văn mà đôi lúc dường như ta đã vô tình lãng quên… Cầu Thang Gào Thét – Jonathan Stroud Suốt hơn năm mươi năm Luân đôn đã gồng mình trước một điều đáng sợ các vụ ma ám và hiện hồn liên tục xảy ra khắp mọi ngóc ngách. Tại Lockwood và Đồng sự, một hãng thám tử quy mô nhỏ nhất, cơ ngơi xập xệ nhất, song hoạt động cực kỳ độc lập và kiên quyết không chịu sự kiểm soát nào từ các bậc tiền bối, Lucy Carlyle tuổi trẻ tài cao hợp sức cùng Anthony Lockwood trưởng nhóm cuốn hút. Một vụ ma ám mới dẫn dụ cả hai đến với một câu chuyện xưa đáng sợ; Lucy, Anthony, cùng đồng sự George béo ưa mỉa mai, chỉ còn lại cơ hội cuối cùng để chuộc lỗi, điều sẽ dẫn họ đến với Dinh thự Combe Carey. Và rồi, liệu họ có sống sót qua trải nghiệm Cầu thang gào thét và Căn phòng Đỏ? Được đặt trong bối cảnh một thành phố bị các giống ma làm cho hỗn loạn, Cầu thang Gào thét, với các nhân vật chính lôi cuốn, chuỗi hành động ly kỳ, và văn phong hài hước đến kinh ngạc, cùng vô số tình tiết rợn tóc gáy, sẽ khiến đêm của bạn không còn như trước… Malorie – Hành Trình Chạy Trốn Tử Thần – Josh Malerman MƯỜI HAI NĂM Sau khi Malorie và những đứa con của cô chèo thuyền đến nơi an toàn, dải băng bịt mắt vẫn là thứ duy nhất đứng giữa sự tỉnh táo và điên rồ. Một cái nhìn lướt qua bọn sinh vật đang rình rập thế giới này sẽ đẩy con người vào sự bạo lực chết chóc. Vẫn không có lời giải thích. Không có biện pháp. Tất cả những gì Malorie có thể làm là sống sót và truyền đạt ý chí mãnh liệt đó cho những đứa con của cô. Đừng trở nên lười biếng, cô nói với lũ trẻ. Đừng tháo băng bịt mắt. ĐỪNG NHÌN. Nhưng sau đó, tin tức bất ngờ ập đến và khiến Malorie lần đầu tiên cho phép mình hy vọng Một người vô cùng thân thuộc với cô, một người mà cô tin là đã chết, có thể còn sống. Malorie đã mất mát quá nhiều chị gái cô, một ngôi nhà với những người vô cùng đáng mến và bất kỳ cơ hội sống bình thường nào. Nhưng muốn lấy lại những gì đã mất, cô phải trở về một thế giới đầy kinh hoàng và mạo hiểm cuộc sống của lũ trẻ một lần nữa. Bọn sinh vật không phải là điều duy nhất Malorie lo sợ Có những kẻ tuyên bố đã bắt và thử nghiệm trên chúng. Những vụ giết người phục vụ phát minh quái dị và ý tưởng mới nguy hiểm, cùng tin đồn rằng bọn sinh vật đã biến thành một thứ còn đáng sợ hơn. Malorie đứng trước sự lựa chọn đau khổ sống theo quy tắc sinh tồn giúp cô suốt những năm qua hoặc dấn thân vào bóng tối và tìm kiếm hy vọng một lần nữa. Ring – Vòng Tròn Ác Nghiệt – Suzuki Koji Cái chết đến từ một cuộn băng. Hai đôi nam nữ vị thành niên lần lượt chết bởi cơn đau bóp nghẹt trái tim một tuần sau khi xem phải cuộn băng lạ trong một nhà nghỉ ngoại ô Tokyo, bên trên một cái giếng cũ Mê mẩn khám phá ra bí ẩn đằng sau những cái chết kinh hoàng đó, Asakawa, một phóng viên đang háo hức vì danh vọng lao vào cuộc truy tìm dấu vết. Đến mức gã tự mình xem phải cuộn băng, và đối mặt với lời đe dọa hãi hùng kẻ nào đó đã đặt trong những hình ảnh cuộn băng ghi lại. Bảy ngày còn lại, vòng quay của Ring bắt đầu, sự khiếp hãi của kẻ đã thấy ngọn núi lửa phun trào, những cái mặt ma quái, và cuối cùng, cái giếng cũ tiêu điều giữa khu rừng vắ bắt đầu ngấm vào trong tim. Sự thật là đâu? Đâu là lời nguyền, đâu là lời giải? Hãy thưởng thức Ring, vòng tròn ác nghiệt của Koji Suzuki, tác phẩm kinh dị kinh điển đã làm mưa làm gió bằng những thành công khổng lồ ở đất nước Phù Tang trong hàng thập kỷ, trước khi bước lên màn ảnh với hai bộ phim nổi tiếng Ringu của Nhật Bản và The ring của Hollywood. Xuất khẩu nỗi sợ đặc trưng Nhật Bản ra toàn thế giới, Ring thỏa mãn những ai đang tìm kiếm khoái cảm trong nỗi rùng mình, cùng những triết lý cao sang và sâu sắc của một trong những kiệt tác của thể loại. Dracul – Dacre Stoker, Barker “Dành cho những ai biết rằng quái vật là có thật.” Dracul được coi là phần trước của Dracula nhưng được viết sau bởi cháu trai của Bram Stoker tác giả và là người tạo nên nhân vật Dracula và tác giả 4MK, người từng được đề cử giải Bram Stoker dành cho truyện thể loại kinh dị. Câu chuyện được viết dựa theo 17 trang tìm được trong 102 trang đã mất của phần bản thảo bị biên tập loại bỏ vì lý do chính trị trong cuốn Dracula xuất bản năm 1897 và những ghi chép trong nhật ký của Bram Stoker mà Dacre Stoker có được. Dracul có bối cảnh những năm 1868, Dracul có nghĩa là Rồng và Dracula là “con của rồng”. Nhân vật chính trong câu chuyện Dracul chính là Bram Stoker, những chi tiết mô tả về cuộc sống đời thực của ông và gia đình trong truyện là sự thật. Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh Bram Stoker trong hiện tại, 21 tuổi, tự nhốt mình trong một tòa tháp, bên trong toàn là gương, thánh giá với hoa hồng trắng, có vẻ như đó là những thứ mà anh chuẩn bị để đối phó với một con quái vật hoặc thế lực siêu nhiên nào đó, một thế lực khiến anh vô cùng sợ hãi. Sau đó câu chuyện tiếp tục được kể qua nhật ký của cậu bé Bram Stoker 7 tuổi, khi sống cùng bố mẹ, anh em trai và chị gái. Mọi bí hiểm bắt đầu khi cô trông trẻ Ellen Crone xuất hiện, một người mà cho đến sau này anh mới biết là đầy quyền năng hắc ám, mang quá nhiều bí mật, có những âm mưu khủng khiếp và là người đã thay đổi toàn bộ gia đình anh. Bóng Trăng Trắng Ngà – Thục Linh Ẩn sau lời bài hát du dương êm ả, vang lên mỗi độ Trung Thu về, lại ẩn chứa những câu chuyện đau thương và đầy ghê rợn. Bài hát “Thằng Cuội” gợi lên tuổi thơ phá cỗ ngắm trăng tươi đẹp của bao người lại có thể buồn day dứt tới vậy. Liệu có khi nào, bạn lắng nghe bài hát ấy và tự hỏi, nó có ý nghĩa gì hay chưa? “Sáng rơi xuống đồi Sáng leo lên cây Sáng mỏi chân rồi Sáng ngồi xuống đây” Bảo cũng như vậy. Một cậu bé mới chỉ 9 tuổi, đã bị thu hút bởi giọng hát tuyệt vời của một cô bé bí ẩn. Cô bé tên Chi, xuất hiện giữa một rừng đom đóm đẹp như mộng. Tình bạn nhanh chóng nảy nở giữa hai đứa trẻ chỉ bằng một bài hát. Chi hay kể cho Bảo nghe những câu chuyện kì dị phía sau từng lời bài hát cô bé hay hát. Những tưởng rằng đó chỉ là những câu chuyện kể vui vẻ thế nhưng, dường như, nhân vật trong từng câu chuyện đó lại dần dần hiện hữu trong cuộc sống thực của Bảo. Một bóng ma không đầu… Một con ma đói… Sức khỏe của Bảo sa sút, người thân trong gia đình lo lắng, sợ hãi, thậm chí là rơi vào vòng nguy hiểm Chuyện gì đang thực sự xảy ra? Mục đích của cô bé Chi là gì? Cô bé đóng vai trò gì trong những câu chuyện kể ấy, với những gì đang xảy ra với Bảo? Liệu Bảo có thể vượt qua cơn ác mộng và cứu lấy gia đình mình không? Khởi đầu là nỗi sợ hãi, ám ảnh. Kết lại cuốn sách kinh dị này, lại là những cảm xúc đau đớn tới xé lòng. Lòng trắc ẩn của bạn sẽ rung lên những sợi dây cảm xúc, để cùng khóc với những nhân vật. Liệu tà ác có tồn tại hay không? Tất cả câu trả lời sẽ có trong cuốn sách kinh dị “Bóng trăng trắng ngà” của nhà văn Thục Linh, một ấn phẩm tuyệt vời để nhâm nhi vào dịp Trung thu. Nếu bạn đã từng yêu thích ngòi bút của Thục Linh qua những ấn phẩm trước đó như “Ngôi làng cổ mộ” hay “Tứ trấn huyền linh” thì chắc chắn không thể bỏ qua cuốn sách thứ ba này. Ngôi Làng Linh Thiêng – Nguyễn Văn Ba Ở vùng đồng bằng Bắc Bộ có một ngôi làng cổ tên Đình Long, ngôi làng với nhiều di tích lịch sử, nhiều công trình cổ kính và cũng nhiều điều kỳ lạ xảy ra. Trong làng Đình Long có một cậu con trai tên là Nguyên mồ côi cha từ nhỏ, Nguyên căn cao số nặng lại mang nghiệp âm vì thế cậu đã trải qua rất nhiều sóng gió mới có thể sống sót được. Lớn lên Nguyên luôn gặp trắc trở cả về cuộc sống lẫn tình cảm. Từ những trải nghiệm tâm linh, Nguyên dần dần hiểu được số phận của cậu, cậu bắt đầu xâm nhập vào thế giới Tâm Linh huyền bí. Một ngày nọ Nguyên gặp một người con gái rất xinh đẹp nhưng vô cùng bí ẩn, Nguyên không rõ cô gái là ai, xuất hiện với mục đích gì, cô ta thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng ma luôn ám ảnh cập kề. Không chỉ là những câu chuyện về cậu thiếu niên tên Nguyên bên cạnh đó “Ngôi Làng Linh Thiêng” còn đưa chúng ta trở về quá khứ, về tuổi thơ qua những ngôn từ gần gũi thân thuộc. Cuộc sống hiện đại quá bận rộn khiến nhiều người quên đi quãng thời gian ấu thơ, quên đi những câu chuyện được nghe từ bà từ mẹ. Đọc truyện này sẽ làm chúng ta sống lại ký ức, những kỷ niệm ấu thơ tưởng chừng như bị lãng quên. Nhiều người từng nói nếu có cơ hội trở về tuổi thơ thì ai cũng muốn được trở về một lần. Vậy còn chờ đợi gì nữa mà không khám phá bộ truyện “Ngôi Làng Linh Thiêng”, một bộ truyện ma làng quê hấp dẫn đầy tính nhân văn và chứa đựng một phần ký ức tuổi thơ đang chờ bạn khám phá. Kết Luận Trên đây là TOP 15 cuốn tiểu thuyết kinh dị hay và rùng rợn nhất mà chúng mình đã tổng hợp được. Hy vọng qua những gợi ý phía trên, độc giả sẽ sớm tìm thấy những cuốn sách kinh dị phù hợp cho mình. Chúc bạn đọc sức khỏe và thành công. Hẹn gặp lại bạn ở bài viết tiếp theo.

những câu nói kinh dị